Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 63: 63: Làm Rõ Ràng Mọi Chuyện





Kể từ sau đêm đó, Viễn Hi Đình đã thông suốt, cô bắt đầu đi tìm công việc mới, ra ngoài nhiều hơn, không còn tự nhốt mình ở trong phòng giống như trước.

Chỉ là ngoài miệng cô nói nói cười cười nhưng trong lòng vẫn không cách gì buông bỏ phiền não được.

Cô càng cố ép mình thì Lưu Đào càng lo lắng hơn.

Lò xo đồn nén quá lâu cũng có ngày bật ra, huống hồ gì là cảm xúc của con người.

Đã mấy lần, cô ấy vô tình nghe thấy tiếng khóc thút thít phát ra từ phòng cô, nhưng khi cô ra khỏi phòng, mặt mày liền rạng rỡ hơn hẳn, chỉ là bọng mắt hơi sưng sưng.

Sau bao lần đắn đo, Lưu Đào quyết định gọi cho Ôn Diên, hẹn ra ngoài gặp mặt.

Ôn Diên nhận được lời hẹn thì lòng như nở hoa, sửa soạn đến chỗ hẹn từ sớm, háo hức ngó đầu ra cửa mong ngóng bóng hình quen thuộc xuất hiện.

Vừa thấy Lưu Đào tới, Ôn Diên liền thiết lập dáng vẻ nửa nghiêm túc nửa cợt nhả thường ngày.

Lưu Đào tiến lại quầy gọi nước, sau đó đi đến ngồi xuống ghế đối diện Ôn Diên, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi hỏi anh, Cận Thời Xuyên là người như thế nào? Có đáng tin hay là không?”
Hai mắt Ôn Diên sững sờ nhìn Lưu Đào không chớp, phải mất vài giây sau anh ta mới phản ứng lại được.


“Cô gọi tôi tới chỉ để hỏi vấn đề này thôi sao?”
“Nếu anh không muốn trả lời thì tôi không làm phiền nữa.” Lưu Đào trực tiếp nhớm mông đứng dậy, định rời đi thì Ôn Diên hốt hoảng túm tay cô kéo lại: “Đừng… đi… tôi nói…”
Ánh mắt Lưu Đào sắc lẹm nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm chặt cổ tay mình, cao lãnh cất lời: “Buông ra…”
“Ờ…” Ôn Diên cười gượng, thu tay về, rồi nghiêm chỉnh nói: “Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo rằng Cận Thời Xuyên cực kì đáng tin.”
“Danh dự của anh…?” Lưu Đào tỏ ra chán ghét: “Đáng mấy xu… Có vẻ như Cận Thời Xuyên không đáng tin như tôi nghĩ.”
“Không phải chứ!” Mặt Ôn Diên đen lại, khi thấy Lưu Đào đang định đứng lên lần nữa thì anh ta nhanh miệng nói: “Con người Cận Thời Xuyên tuy lạnh lùng nhưng rất có nghĩa khí, không nói tới những việc khác, mà hãy nói về tình yêu mà cậu ta dành cho bạn cô đi.

Có mấy ai chung tình với một mối tình thời trẻ trong suốt mười năm dài dằng dặc.

Hơn nữa, khi vừa mới chia tay, cậu ta giống như một người điên vậy, làm việc gì cũng đều dựa theo cảm xúc, hoàn toàn không sử dụng chút lý trí nào, thậm chí suýt mất mạng trong một vụ tai nạn giao thông.”
Lưu Đào cắt lời: “Anh nói mười năm trước Cận Thời Xuyên có bị tai nạn giao thông đúng không? Có phải là sau lễ tốt nghiệp trung học hai tháng? Ở trên chân cầu vượt Thiên Tân không?”
“Phải… phải… Năm ấy, vụ tai nạn đó rất lớn, có hai người chết, mà cậu ấy cũng bị thương khá nghiêm trọng.” Ôn Diên ngừng lại nhấp một ngụm cà phê để cho nhuận giọng rồi nói tiếp: “Nhiều năm qua cậu ấy vẫn luôn dằn vặt chính mình, nếu như lúc đó cậu ấy có thể lái xe nhanh hơn một chút thì hai chiếc xe kia đã không đâm trực diện vào nhau, có lẽ hai người kia đã không chết.”
“Xong đời rồi…” Sắc mặt Lưu Đào trở nên phức tạp: “Đình Đình thật sự hiểu nhầm mọi chuyện rồi…”
“Hiểu nhầm gì cơ?” Ôn Diên hỏi lại.

“Người chết năm đó là cô ruột và chị gái Hi Đình…” Lưu Đào hơi cụp mi mắt, khẽ thở dài không thành tiếng.

“Vì cậu ấy biết Cận Thời Xuyên có mặt ở hiện trường tai nạn, nên đã chuốc say hỏi chuyện, ai ngờ lại tạo ra hiểu nhầm…”
“Trời ạ…” Ôn Diên méo mặt như không thể nào tin nổi: “Đúng là bố mẹ cãi nhau con cái khổ mà.


Mấy ngày qua tôi bị cậu ta hành thừa sống thiếu chết…”
“Mau gọi cho Cận Thời Xuyên đi…Nhanh lên…” Lưu Đào thúc giục.

Cùng lúc đó, tại biệt thự chính của Cận gia, Cận Bá Quốc chất vấn: “Rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hi Đình lại dọn đi?”
Cận Thời Xuyên lặng thing, không hé răng nửa lời, sắc lạnh trên mặt càng thêm nồng đậm.

Cận Bá Quốc điên tiết: “Cháu lại làm gì để người ta phật lòng rồi à? Cái thằng nhóc này… thật là…”
Giữa lời chất vấn của Cận Bá Quốc, Cận Thời Xuyên chỉ điềm nhiên nói: “Ông từ từ thôi coi chừng huyết áp lại lên đó.”
“Mày…” Cận Bá Quốc giận dữ đùng đùng.

Ngay lúc đó, di động của Cận Thời Xuyên đổ chuông, anh lạnh nhạt nhấc máy, nói: “Tốt nhất là có chuyện quan trọng.”
“Thật sự có chuyện quan trọng.

Cậu mau tới quán cà phê Sweet, tôi chờ cậu.” Giọng Ôn Diên gấp gáp.

Cận Thời Xuyên hờ hững đáp: “Không rảnh.”
Lưu Đào giận dữ cướp lấy di động trong tay Ôn Diên: “Cận Thời Xuyên, tôi muốn nói với anh về chuyện của Hi Đình.”
Cúp điện thoại, Cận Thời Xuyên ngay lập tức đứng dậy, rời đi, chỉ kịp hắt lại với Cận Bá Quốc một câu vội vã.


“Bây giờ cháu có việc gấp, tối về nhất định sẽ cho ông câu trả lời.”
Cận Thời Xuyên dùng tốc độ nhanh nhất lái xe tới quán cà phê Sweet.

Anh vừa ngồi xuống, Lưu Đào liền nói: “Anh còn nhớ cái hôm mà Hi Đình chuốc say anh không?”
“Nhớ… đương nhiên không bao giờ quên.” Cận Thời Xuyên gật đầu, đáp.

Lưu Đào bắt đầu kể: “Cậu ấy hiểu nhầm anh là người gây ra tai nạn của cô và chị gái nên đã chuốc say để hỏi chuyện.

Sau đó, anh lại luôn miệng nói xin lỗi, rồi cái gì mà chạy trốn ra nước ngoài khiến cậu ấy hiểu nhầm thêm.

Thực ra, nhiều ngày qua, cậu ấy cũng rất khổ sở, luôn bị dằn vặt giữa tình yêu và tình thân.”
“Có thể anh không biết, năm đó người ép buộc cô của Hi Đình vào đường cùng là thím hai của anh và Chu Nham Điềm, sau đó Chu Nham Điềm lại lấy cô ruột ra uy hiếp, bắt cậu ấy chia tay với anh.

Nhưng khi mọi chuyện giải quyết chưa được bao lâu, thì cô và chị gái của cậu ấy lại xảy ra tai nạn.

Một ngày, cậu ấy phải đi nhận hai cái xác, cha ruột thì tàn nhẫn, chị gái của cậu ấy còn để lại một đứa trẻ thiếu tháng còn đỏ hỏn mà không biết cha ruột là ai.

Khi đó, cậu ấy mới chỉ mười tám tuổi đầu, một mình chèo chống với tất cả mọi thứ, sẽ không ai hiểu được cậu ấy khổ sở ra sao.”
Giọng của Lưu Đào mỗi lúc một nghẹn ngào: “Viễn Nhiên được bốn tháng thì phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh, thế giới của cậu ấy một lần nữa sụp đổ.

Hàng tháng đều đặn một mình cậu ấy phải bế con vào bệnh viện để tái khám và lĩnh thuốc.

Chăm sóc một đứa trẻ vốn đã vất vả, mà đứa trẻ đó lại mang bệnh trong mình lại càng vất vả hơn, nhưng chưa bao giờ cậu ấy có ý định từ bỏ.


Đã nhiều lần cậu ấy quỳ gối trước cửa nhà anh xin được gặp bác sĩ Đinh nhưng đều bị thím hai của anh phớt lờ, thậm chí là làm khó cậu ấy đủ đường, khiến cậu ấy khổ sở cùng cực.

Trong những tháng ngày đó, cậu ấy vẫn luôn nhớ về anh, tình yêu mà cậu ấy dành cho anh lớn hơn những gì anh nghĩ.

Cũng đã có lúc cậu ấy muốn đi tìm anh, nhưng lại sợ mình cản đường anh nên lại không dám.”
“Anh thử nghĩ xem, một cô gái mười tám tuổi, phải trải qua những chuyện đó, thì liệu có dễ dàng gì hay không? Nếu như không vô tình gặp lại anh thì cậu ấy thật sự đã có ý định cả đời này sẽ không bao giờ tới tìm anh.”
“Còn chưa kể, xung quanh luôn có nhiều lời bàn tán không hay về cậu ấy.

Cũng may là Viễn Nhiên hiểu chuyện, không bao giờ hỏi về ba, càng không làm ầm ĩ khi bị người ta nói này nói nọ.

Anh cũng biết một đứa trẻ sống trong cảnh đơn thân sẽ như thế nào mà…”
Cận Thời Xuyên lững thững đứng dậy, nói vội tiếng “cảm ơn” với Lưu Đào rồi chạy ra khỏi quán cà phê.

Anh lái xe đi tìm Viễn Hi Đình, bên tai không ngừng văng vẳng lại những lời vừa mới nghe được.

Cõi lòng anh như bị đóng băng, đầy giá lạnh.

Anh không ngờ thời gian mười năm lại cướp đi của cô nhiều thứ như thế.