Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 1: 1: Gặp Lại Nhau Giống Như Hai Người Xa Lạ





Mỗi một chàng trai đều có một cô gái mà bạn không thể chạm vào, cô ấy mang tên: mối tình đầu.
Tình đầu giống như một thanh socola, ngọt ngào ở đầu lưỡi nhưng đắng ở trong cuống họng.

Nó đẹp đẽ như một giấc mơ, đẹp tới mức khiến chúng ta của sau này sẽ không thể yêu được người thứ hai giống như thế.
Nếu như có một ngày, bạn gặp lại người yêu cũ đã từng phản bội mình thì bạn hi vọng người ấy sẽ hạnh phúc hay hối hận, riêng tôi, tôi mong người ấy sẽ hối hận, bạn sẽ hỏi tôi là vì sao ư? Lý do đơn giản lắm, vì tôi vẫn còn yêu…
———————————
Cận Thời Xuyên trở về thành phố Tây Thành đúng vào ngày lập đông.
Nhiệt độ ngoài trời hiện tại là -8 độ C, sắc trời xám xịt, những hạt tuyết mỏng manh bay bay trong khoảng không hư vô.

Cả thành phố ngập chìm trong âm u và gió lạnh, những toà nhà chọc trời đang dang tay hứng trận tuyết đầu mùa, trên những con phố thưa người qua lại, từng mảng tuyết kết tủa thành một phiến băng dày cộm in hằn bao vết bánh xe.
Anh ngồi ở ghế phụ sau, ánh mắt sắc lạnh ngoảnh nhìn ra ngoài cửa kính, lặng thầm quan sát quang cảnh vừa thân thuộc vừa xa lạ ở hai bên đường.

Dọc theo con đường cao tốc ba làn rộng thênh thang, hai hàng cây Bạch Quả rụng lá trơ trọi dưới bầu trời rét mướt, những cành cây khẳng khiu còn vấn vương từng đoá bông tuyết trắng xoá lất phất trong làn gió đông buốt lạnh.
Nơi này đã từng có một khoảng ký ức tươi đẹp hằn sâu trong lòng anh, khiến cả đời anh chẳng thể nào quên lãng.
Mười năm?

Anh cứ ngỡ chừng ấy thời gian đủ để anh sắp xếp lại tất cả mọi rối rắm trong tiềm thức, nhưng hoá ra thời gian lại là thứ lừa dối con người ta trắng trợn nhất, nó không những không khiến kí ức trong anh phai nhạt mà còn giả vờ cất giấu nỗi đau, để đến hiện tại anh mới ngỡ ngàng phát hiện ra, bản thân chưa từng quên đi, chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi! Khi đi qua những con phố đã từng, lồng ngực anh lại trở nên căng cứng, tựa như có một tản đá nghìn cân đang đè nặng lên trên đó.
Tài xế thấp thỏm ngước mắt nhìn gương chiếu hậu quan sát bản mặt lạnh của người đàn ông ngồi phía sau.

Thần sắc lạnh như băng, sóng mắt bình lặng như mặt hồ mùa thu, ánh mắt anh luôn kiên định nhìn thẳng, sống mũi nhấp nhô cao Tây, khoé môi hoa đào hơi tái nhợt đi vì lạnh.

Suốt dọc đường anh không hé răng nửa lời, hơi thở nồng nặc sát khí, khiến bầu không khí trong xe như muốn ngộp thở.
Rất lâu sau, tài xế mới ấp úng hỏi: “Cận tổng, chúng ta về thẳng biệt thự hay ghé công ty trước?”
Cận Thời Xuyên lạnh nhạt đáp: “Tới công ty.”
“Có phải anh vẫn chưa quen với thời tiết ở trong nước hay không? Qua một vài tuần là anh sẽ thích ứng được ngay thôi…!” Tài xế ra vẻ đồng cảm sâu sắc.
“Ở nước ngoài còn lạnh hơn gấp mấy lần thế này…” Thậm chí tuyết đã rơi từ cách đây hơn một tháng trước.
Chiếc Lexus hạng sang dừng lại trước cửa tập đoàn Cận Thị, Cận Thời Xuyên lạnh lùng bước xuống, thuận tay gài khuy áo vest lại, lãnh đạm đi thẳng vào trong toà nhà cao chót vót.

Bước chân anh đi tới đâu lại có người khom lưng gập đầu chào đón tới đó, từ bảo vệ tới thành viên các phòng, từ nhân viên bình thường tới lãnh đạo cấp cao đều tỏ ra kính cẩn đối với anh.

“Tổng giám đốc Cận…”

Sau hai năm thử sức làm giám đốc chi nhánh ở nước ngoài, anh thành công vượt qua công cuộc sát hạch của ông nội, hôm nay Cận Thời Xuyên chính thức đương nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Cận Thị, đứng trên vạn người dưới một người.
Dáng vẻ lạnh lùng có phần tuấn lãng của anh khiến không ít người phải điêu đứng, nhất là mấy cô gái trẻ.
Nghe đồn, tổng giám đốc Cận là người duy nhất trong nước dành được địa vị top 5 thanh niên trẻ thành đạt trên thế giới trong suốt hai năm nay, ngoài gia sản ở trong Cận Thị ra, anh còn có hàng trăm khoản đầu tư vào nhiều ngành nghề khác nhau.

Điều đáng chú ý là anh chưa từng có bạn gái, đời tư sạch như trang giấy trắng, không hề có lời đồn với bất cứ cô gái nào.

Đương nhiên, cũng có thể do người ta có khả năng một tay che trời, hoặc là thực sự anh không có hứng thú với phụ nữ, đẹp trai thường “gay” không phải sao?
Sau khi làm quen với công việc ở tập đoàn, Cận Thời Xuyên trở về biệt thự nghỉ ngơi.
Vừa bước vào cửa, anh liền chạm ngay với ánh mắt nghi hoặc của ông nội Cận Bá Quốc.

Ông nhẹ nhíu mày, những nếp nhăn trên vầng trán cao nhấp nhô cũng vì thế mà tụ thành một nhúm.

“Chỉ một mình cháu thôi à…! Không có ai khác sao?”
Cận Thời Xuyên khó hiểu hỏi lại: “Ông còn muốn ai tới nữa?”

“Đương nhiên là cháu dâu của ta rồi.” Ánh mắt trông chờ của Cận Bá Quốc vẫn đăm chiêu nhìn ra phía cửa không rời.
“Không có…” Cận Thời Xuyên thờ ơ đáp lại, kéo theo vali muốn đi lên lầu.
“Đứng lại.” Cận Bá Quốc cáu gắt: “Cháu ở nước ngoài mười năm mà không yêu đương gì sao?”
Cận Thời Xuyên dừng bước, bất lực quay sang nhìn Cận Bá Quốc, lắc đầu: “Không.”
Cận Bá Quốc ủ dột khoát tay: “Tóc đã sắp hai màu rồi mà vẫn không chịu có bạn gái sao? Cháu định cả đời này yêu đương với công việc đó à?”
Cận Thời Xuyên mặt nhăn mày nhó: “Cháu mới chỉ hai mươi tám tuổi thôi mà ông, chờ thêm một thời gian nữa có bạn gái cũng chưa muộn.”
“Mới chỉ hai mươi tám thôi…” Cận Bá Quốc giận giữ vung gậy đánh lên người Cận Thời Xuyên, lửa giận trong mắt ngập tràn.

“Mày còn mặt mũi nói câu đó à.

Chẳng lẽ mày muốn nhà họ Cận tuyệt tử tuyệt tôn hay sao hả? Ông nói cho mày biết, nếu trong vòng ba tháng mày không đưa bạn gái về ra mắt thì phải nghe theo sự sắp xếp của ông, nhất định phải lấy vợ trong năm nay.”
“Ông à… chuyện thành gia lập thất đâu thể vội vàng được.” Sắc lạnh trên mặt Cận Thời Xuyên càng thêm nồng đậm.
“Mày muốn chọc tức ông đúng không?” Cận Bá Quốc khó khăn cất lời, tay ôm lấy ngực, ho sục sụ từng cơn.
Cận Thời Xuyên đành buông tay khỏi vali chạy tới đỡ lấy Cận Bá Quốc, nhưng vì quá xúc động mà huyết áp của ông cụ tăng cao đột biến, chỉ trong thoáng chốc đã lăn đùng ra ngất.

Anh hốt hoảng cõng ông ra xe chở tới bệnh viện.
Cùng thời điểm đó, trong phòng trọ khu chung cư cũ kỹ, Viễn Hi Đình vừa trở về nhà đã thấy con gái ngã sỏng soài ra giữa sàn, sắc mặt tái nhợt như không có giọt máu nào cắt qua, môi thâm tím lại, thân thể lạnh buốt như một phiến băng vậy.


Cô đổ nhào tới ôm chầm lấy Viễn Nhiên, oà khóc lay gọi: “Nhiên Nhiên, mau mở mắt ra nhìn mẹ đi mà, đừng có doạ mẹ.”
“Nhiên Nhiên, con ráng chịu đựng một chút nhé! Bây giờ mẹ sẽ đưa con tới bệnh viện ngay lập tức…”
Viễn Hi Đình quỳ sạp hai đầu gối trên sàn, vắt hai cánh tay cứng đờ của Viễn Nhiên qua cổ mình, bặm mạnh trườn dậy, cõng con gái chạy ra khỏi nhà.
Vì thời tiết xấu nên cô không thể gọi được xe, chỉ có thể cõng con gái chạy như bay về phía bệnh viện, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nhiên Nhiên, con đừng ngủ sâu, nghe mẹ nói đi mà, con nhất định phải cố gắng lên nhé! Nhiên Nhiên… mẹ xin con đó… Nhiên Nhiên à…”
Trên đầu cô tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi vù vù, cái lạnh xuyên qua lớp áo khoác gió mỏng manh luồn vào sâu bên trong cơ thể cô, buốt giá như cắt da cắt thịt.

Cô cố gắng để không rơi nước mắt, từng bước chân run rẩy dẫm phải hố tuyết, những bụi tuyết bay lên tung toé bắn vào quần áo của cô, ngấm hơi nước qua đôi giày thể thao cũ rích, khiến hai chân cô lạnh đến mức tê tái.

Cho dù thế cô vẫn không thể dừng lại, cứ cắm đầu chạy về phía trước, miệng không ngừng thở hổn hển, những luồng hơi yếu ớt bay bay rồi biến mất trong không gian.
Suốt dọc đường, không biết cô đã té ngã bao nhiêu lần, chỉ biết rằng khi vừa tới bệnh viện, trên mu bàn tay và mặt cô đều đã trải đầy những vết xước rỉ máu.

Tuy nhiên vết thương ngoài da đó chẳng thể nào đau bằng thâm tâm cô được.
Một mình ra sức chạy theo bên giường bệnh đẩy con gái tới phòng cấp cứu, lòng cô quặn thắt từng cơn, hai tay không ngừng đưa lên lau nước mắt, tim đập thình thịch như sấm.
Giường đẩy cấp cứu của Viễn Nhiên và Cận Bá Quốc không hẹn mà gặp ngay giữa ngã rẽ ở hành lang bệnh viện, nhưng vì cả hai đều đang sốt sắng cho người thân mà một lần nữa bỏ lỡ người mà mình ngày nhớ đêm mong trong nhiều năm ròng rã.

Chớp mắt vài giây, Cận Thời Xuyên và Viễn Hi Đình lướt qua nhau như hai người xa lạ đã từng quen, không một cái nhìn, cũng không để lại chút ấn tượng gì cho đối phương cả.