Cô Vợ Hợp Đồng Có Chút Thê Lương

Chương 117: Không Tìm Được Người Nào Phù Hợp





Cả hai đang mân mê nhau thì ở bên ngoài phía cửa, Lạc Xuân Hy không thể chịu đựng thêm nữa.

Phần vì những câu từ mà hai người kia phát ra, phần vì đứng lâu cũng mỏi chân.
Lạc Xuân Hy móc tay trong túi xách định lấy điện thoại ra xem mấy giờ rồi để chuồn đi nhưng mà ...!không may do lấy nhanh quá nên đã bị rơi xuống đất.
"Bộp!"Một tiếng động vang lên chói tai.

Ngay thời khắc ấy, Lạc Xuân Hy tỏ rõ sự sợ hãi.

Sợ bị phát hiện phần lại vì luống cuống.
"Ai đó?"Lam Tiêu tức giận nói lớn.

Lạc Xuân Hy ở bên ngoài nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt điện thoại bỏ vào túi, ngước lên nhìn xung quanh rồi trốn sau thùng rác.
Lam Tiêu định mở cửa ra xem đó là ai mà vô tích sự vậy thì Tống Bảo An đã nhanh tay kéo Lam Tiêu lại.
"?"Một chấm hỏi to đùng hiện trên khuôn mặt của Lam Tiêu.
"Để tôi!"Hắn lạnh lùng đứng dậy, ra mở cửa nhưng thật chất là tìm lối thoát khỏi căn phòng ngột ngạt kia.
Lam Tiêu cũng không nghi ngờ gì, an tâm để hắn ra xem đó là ai.

Không ngờ hắn mở cửa xong, kiểm tra kĩ lưỡng một lượt xem có ai đang theo dõi không rồi mới từ từ chậm rãi rời khỏi chỗ đó.
Lam Tiêu thấy hắn ra ngoài cũng lâu, lên tiếng hỏi:"Tống Bảo An! Anh đâu rồi!?"
Đáp lại Lam Tiêu chỉ là tiếng im lặng đến từ hư vô.
Ả ta biết mình bị lừa thì nắm chặt tay thành nắm đấm, chuẩn bị xuất chiêu.
"Đồ khốn!"Ả ta thầm chửi rủa một câu.
Lạc Xuân Hy trốn vội về nhà, không dám ngoái đầu lại.
______________________
-Bệnh viện-
"Mẹ! Trời cũng tối rồi.


Mẹ về nghỉ ngơi đi.

Chỗ này có con rồi ạ!"Anh lễ phép nói.
"Mẹ muốn ở đây thêm một chút nữa!"Lý Nhã Dung thở dài nói.
"Vâng"
"Con ăn gì chưa!?"Lý Nhã Dung nhìn anh cũng mệt mỏi, khẽ hỏi.
"Dạ con ăn rồi.

Con có mua bánh mì với lại ít sữa cho mẹ nè!"Anh để bánh mì và sữa vào tay của mẹ mình.
"Bình thường con bé chỉ ăn như thế này thôi à!?"
Lý Nhã Dung nhìn đống đồ ăn trên tay rồi thất vọng hỏi.
"Vâng! Sao vậy mẹ!?"Anh khó hiểu hỏi.
Bình thường anh và cô đều ăn như thế.

Có hôm anh làm việc ở công ty về muộn thì cũng không có thời gian nấu nướng gì cả, chỉ có ăn bánh mì với uống sữa.
"Dù sao đó cũng là vợ con.

Con phải biết yêu thương vợ mình chứ!"Lý Nhã Dung dạy con.
"Thì con có biết nấu ăn đâu.

Với lại cô ấy là đầu bếp chính của nhà.

Hôm nào cô ấy bận đi ăn với bạn thì con mới ăn như vậy thôi!"
Anh phân trần cặn kẽ.

Lý Nhã Dung nhìn vào căn phòng bệnh, thấy não nề.
"Được rồi lát mẹ ăn"
"Trạch Lễ về rồi hả mẹ!? Con không thấy em đâu"Anh nhìn quanh quất rồi hỏi.
"Ừ! Nó về lấy cái gì đó lát nữa quay lại"
"Lưu Khánh Ly ổn rồi hả mẹ!?"Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ! Con bé cũng lo cho Ánh Tuyết.

Mẹ đã an ủi con bé rồi.

Cũng có đề cập về chuyện của con bé với em con"
Lý Nhã Dung kể tình hình cho anh nghe.

Anh gật đầu, bằng lòng.
"Vậy tốt rồi!"
"À mà còn Phó Uyên con nghe ngóng tình hình thế nào rồi?"
Lý Nhã Dung lo lắng hỏi.

Anh an ủi bà.
"Mẹ yên tâm đi.

Cô ta bị tù năm năm lận.

Con chắc rằng cô ta không thể nhờ luật sư bào chữa cho cô ta được.

Mẹ thấy sao?"
Anh dò hỏi.

Lý Nhã Dung an tâm gật đầu.
"Vậy tốt rồi.

Không để cho cô ta cắn người lung tung như vậy được.

Cái gì cũng cần phải nhờ đến pháp luật.

Mẹ rất hài lòng"
Lý Nhã Dung vỗ nhẹ tay anh.

Anh mỉm cười nhẹ.

Gia đình mới chính là nhu cầu sống của anh.
"Mẹ không sợ ba lo à!?"Anh mỉm cười nụ một mình.
"Không có.

Ba con đã về từ sớm rồi.

Mẹ bảo ba con về coi ông thế nào.

Con đó! Phải để cho vợ mình nảy mày nở mặt"
Lý Nhã Dung gật đầu yên tâm.

Anh cũng ngồi ăn bánh mì với mẹ mình.

Bà đút cho anh ăn như hồi còn bé.
___________________
Lạc Xuân Hy về tới nhà thì tháo khẩu trang và cởi áo chống nắng ra khỏi người.

Vừa thở hổn hển vừa coi điện thoại xem có bị hỏng chỗ nào không.

Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai mình, Lạc Xuân Hy mỉm cười khó khăn, cố rặn một nụ cười méo mó.
"Ờ ..."Lạc Xuân Hy khó khăn nói.
"Em đi đâu về à!?"Tống Bảo An không vui hỏi.
"Không có!"Lạc Xuân Hy khó chịu giật tay của hắn ra khỏi người mình.
"Sao em nặng lời với anh thế"Hắn nũng nịu, ánh mắt long lanh nhìn Lạc Xuân Hy.
Lạc Xuân Hy gạt tay hắn ra khỏi người mình, thẳng thừng nói.
"Em bảo là không có!"Lạc Xuân Hy trừng mắt.
"Anh đã làm gì sai sao!?"Hắn tỏ vẻ đáng thương.
"Anh chẳng làm gì sai cả! Người sai là tôi này!"Lạc Xuân Hy bất lực đập vào ngực mình.
"..."Tống Bảo An im lặng.
"Những người ngoài kia khuyên tôi rằng không nên quen với anh.

Nhưng tôi vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua hết tất thảy những lời ngoài kia bàn tán về anh!! Để rồi tôi nhận lại được thứ gì!? Là sự thương hại à!? Anh còn yêu Mộc Ánh Tuyết thì đừng bao giờ khiến tôi rung động thêm một lần nữa.

Vết thương đã rỉ máu thì có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không có thể nào làm nó lành hẳn lại, chí ít thì nó sẽ thành sẹo.

Một vết sẹo đau đớn, xấu xí"
Lạc Xuân Hy xả hết tức giận mà bấy lâu nay đã kìm nén.
"Anh ..."Tống Bảo An không biết nói thế nào cho phải.

Định tiến đến để ôm chặt Lạc Xuân Hy vào lòng nhưng cuối cùng không làm vậy.
"Anh thương hại tôi!? Coi tôi như một người thay thế? Được thôi.

Cứ cho là tôi ngu đi! Hoặc tôi không tìm được người nào phù hợp.

Tôi đã quá ngu muội khi tin tưởng anh!"