"Nhưng mà hiện tại thì anh chưa có.
Nao anh sẽ cho em coi mà.
Chẳng lẽ em không tin anh à!?"
Hắn phụng phịu nói.
Bản thân anh ta cảm thấy có điều gì không đúng lắm nhưng trong lòng thì vẫn hơi khó chịu một chút.
Lạc Xuân Hy cũng không làm khó anh ta nữa:"Thôi cũng không phải là chuyện gì lớn lao quá!"
"Anh biết là em suy nghĩ thấu đáo.
Anh sẽ không để cho em phải chịu thiệt gì đâu"Tống Bảo An ôm Lạc Xuân Hy vào lòng.
"Anh tốt với em quá đi!"Lạc Xuân Hy mỉm cười đáp.
"Anh thấy em phải chịu thiệt thòi nhiều rồi.
Anh chỉ muốn mọi thứ tốt đẹp thuộc về em"
Tống Bảo An yêu chiều nói.
Lạc Xuân Hy khẽ gật đầu, nhưng trong thâm tâm thì đang xem xét tình hình.
*Anh cứ chờ đó.
Anh chưa xong với tôi đâu*
*May quá bớt được gánh nặng*Tống Bảo An uống cafe mà lúc nãy Lạc Xuân Hy đem ra.
Lạc Xuân Hy vẫn giữ một cái đầu lạnh.
Chắc những gì vừa nghe được chỉ là hư vô thôi chẳng có gì làm lay động được.
________________________
Lam Tiêu khó chịu ngồi phịch xuống ghế, tức giận ném luôn cốc trên bàn.
"Tức chết mà!"Lam Tiêu thở dài rồi nói.
"Em! Chuyện gì không hài lòng hả!?"Tân Lạc Vĩ bước tới, ngồi sát cạnh người yêu.
"Không có!"Lam Tiêu quay sang ôm Tân Lạc Vĩ, lắc đầu.
"Sao mà thấy em không vui vậy!? Em cứ nói đi có chuyện gì?"Tân Lạc Vĩ muốn xử lí giúp.
"Chỉ là chút chuyện cỏn con thôi không đáng để anh phải bận tâm đâu"Lam Tiêu gạt đi, coi như đó chỉ là sơ xuất.
"Ừm!"
"Anh yêu! Tiết mục lần trước trên sân khấu xuất sắc chứ!? Có nhà hát nào mời mình nữa không?"
Lam Tiêu sực ra chuyện nên cũng hỏi thử.
"Đúng rồi! Người ta nói khi nào mà ...!có show mới nhất định sẽ mời mình.
Họ còn hứa sẽ cho mình nổi tiếng.
Anh thích quá à! Bao nhiêu công sức và thời gian qua chúng ta không lãng phí về nó rồi.
Anh phải tụ họp mọi người lại ở câu lạc bộ phải chúc mừng mới được"
Nụ cười rạng rỡ, tươi rói xuất hiện trên khuôn mặt đầy sự mệt mỏi bao nhiêu ngày qua, cuối cùng cũng trút được gánh nặng.
"Vậy anh tính khi nào thì mình sẽ thông báo cho mọi người biết?"
"Chắc là sáng ngày mai đi.
Dù sao hôm nay cũng muộn rồi!"Tân Lạc Vĩ khẽ mỉm cười, cầm tay Lam Tiêu lên, yêu chiều nói.
"Anh hứa sẽ không để cho em phải chịu thiệt đâu.
Anh hứa đó!"Tân Lạc Vĩ nhìn người yêu, trong lòng hạnh phúc.
"Em tin anh mà!"Lam Tiêu mỉm cười rồi ôm Tân Lạc Vĩ vào lòng.
______________________
-Bệnh viện-
Lục Trạch Lễ mang cơm vào trong.
"Ba mẹ, anh! Ăn chút cơm để có sức canh chị dâu"
Lý Nhã Dung lắc đầu, tỏ ý không muốn ăn.
Anh cũng lắc đầu.
Lục Trạch Lễ đành phải ăn một mình.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu vội hỏi.
"Lưu Khánh Ly đâu rồi ạ!?"
"Con bé tỉnh lại rồi.
Mẹ vừa mới cho con bé ăn ít cháo.
Mẹ thấy con bé còn mệt kêu nó cứ nằm nghỉ ngơi cho lại sức"
Lý Nhã Dung nhẹ nhàng nói.
Riêng cậu thấy crush tỉnh lại thì trong lòng vui không kể xiết.
Cậu khẽ đưa tay lên trán, gãi đầu.
"Vậy con đi xem cô ấy xem sao!"Cậu đứng lên rồi đi vào phòng mà crush truyền nước biển.
Bên ngoài, Lục Trạch Nguyên giải thích.
"Lưu Khánh Ly là người mà em con chọn làm vợ.
Con cũng để ý rồi mẹ đừng có khắt khe với em quá!"
Anh gật đầu.
Lý Nhã Dung nhìn anh rồi lại nhìn vào trong phòng truyền nước biển.
Lý Nhã Dung thở hắt ra, nói nhỏ.
"Con tìm hiểu kĩ chưa!?"
"Là bạn thân của Ánh Tuyết.
Cô ấy rất được.
Mẹ cứ thử để cho em có cơ hội tự quyết định cuộc đời của mình.
Cả đời của ba mẹ chỉ có con và em.
Chúng ta không nên để em cảm thấy trống trải.
Lúc trước con cũng sai không để ý đến cảm xúc của em khiến cho con và em không có được tiếng nói chung trong gia đình.
Giờ con biết không có gì bằng tình thân được.
Ba mẹ cũng không cần nhọc lòng vì tụi con nhiều nữa"
Anh nắm nhẹ đôi bàn tay đã vất vả bao nhiêu năm qua của mẹ mình.
Trong lòng anh dường như đã có đáp án.
Anh không muốn quay cuồng trong công việc, anh chỉ muốn có được cuộc sống như bao người vẫn mơ ước.
Dẫu cho có phải khó khăn anh cũng chấp nhận vì không có cô ở bên tất cả chỉ là hoài phí.
"Mẹ hiểu mà.
Giờ con hiểu lòng mẹ rồi.
Mẹ cũng mừng"Lý Nhã Dung gật đầu nói.
"Cảm ơn mẹ vì thời gian qua"Anh nhẹ nhàng nói.
"Con là con của mẹ đương nhiên những điều tốt đẹp phải đến với con rồi.
Những lần con vấp ngã mẹ không giúp gì được cho con chỉ có thể đứng đằng sau làm điểm tựa cho con.
Mẹ yêu cả hai đứa như nhau.
Con có hạnh phúc thì em con cũng phải có hạnh phúc của mình.
Mẹ không mong gì hơn"
Lý Nhã Dung nhìn anh, hạnh phúc vô bờ.
Cuộc đời làm mẹ chỉ ước cho con cái mình có được hạnh phúc, mọi thứ bình yên.
Nào dám mưu cầu gì hơn chứ.
_________________
Lục Trạch Lễ ngồi nhìn crush.
"Ngủ ngon nhé!"Cậu kéo chăm lên đắp cho crush.
"Em đừng tự trách mình.
Chị dâu của anh không muốn thấy em như thế này đâu"
Lục Trạch Lễ cứ ngồi nhìn Lưu Khánh Ly.
__________________
Lạc Xuân Hy lên giường chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì Tống Bảo An cũng leo lên giường, nằm cạnh Lạc Xuân Hy.
"Anh đang làm gì vậy hả?"Lạc Xuân Hy trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cảm thấy hơi khó chịu:"Anh chỉ muốn em có một danh phận!"
"Em chưa muốn!"Lạc Xuân Hy từ chối.
Tống Bảo An tỏ vẻ không vui.
Tin nhắn đến khiến cho hắn cong khóe môi.
"Coi như là hôm nay em may mắn.
Anh sẽ không để cho thoát khỏi tay anh dễ dàng vậy đâu"