Cô Vợ Hợp Đồng Có Chút Thê Lương

Chương 101: Dằn Mặt Trà Xanh





Bên cạnh phòng nghỉ trưa-
Có tiếng chuông điện thoại reo lên không ngừng cũng làm cho anh thêm phiền muộn.

Các cổ đông đều dồn việc lại cho anh, thiết nghĩ cái vị trí này cũng đâu phải là dễ dàng gì.
"Alo!?"Anh nhấc máy, trong lòng đầy sự khó chịu vì có người đang làm phiền.
"Là mẹ đây"Lý Nhã Dung nói rồi đưa tách trà lên miệng, uống một ngụm.
"Mẹ!! Sao hôm nay mẹ gọi cho con bằng điện thoại bàn!?"
Anh khó hiểu hỏi.
"Chứ mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc rồi có thấy con bắt máy đâu!? Hay là ...!đang làm chuyện gì có lỗi nên là sợ hả!?"
"Không có"Anh thẳng thắn trả lời
"Tiểu Tuyết đâu!? Nãy giờ mẹ chưa thấy con bé về!?"Lý Nhã Dung lên tiếng chất vấn.
"Dạ cô ấy đang ở công ty tối con đưa cô ấy về"Anh mỉm cười nói.
"À mà tối mai là tiệc mừng thọ của ông hai đứa phải thể hiện mình là vợ chồng thật sự"
Lý Nhã Dung thừa biết anh và cô không phải vì yêu nhau mới kết hôn.
"Chuyện đó con tự biết cách sắp xếp"Anh lạnh lùng nói.

"Cái thằng này mẹ đang nói chuyện đàng hoàng với con đó không phải là giỡn chơi"Lý Nhã Dung thở dài, hết cách với thằng con trời đánh này mà.

Bà nuông chiều nó riết rồi nó không coi bà ra gì nữa.

Không biết làm sao dạy dỗ thằng con này nữa.

"Thì con có giỡn chơi với mẹ đâu.

Con nói thật Ánh Tuyết thích con rồi mẹ cứ chờ mà xem cô ấy mãi là của con"Anh giải thích kèm theo nụ cười mãn nguyện.
"Thật à!? Mẹ không nghe lầm chứ con trai yêu dấu của mẹ"Lý Nhã Dung thay đổi giọng nói, ngọt ngào ngay lập tức.

"Tất nhiên rồi mẹ.

Con nắm được điểm yếu của cô ấy rồi .."
"Cái thằng này mày mà đụng tới con dâu của mẹ là không yên đâu đó"Lý Nhã Dung bực bội.

"Con biết rồi mẹ khỏi lo"
"Mẹ không có lo nhưng ngoài Ánh Tuyết ra mẹ không chấp nhận bất cứ ai thay thế con dâu của mẹ.


Bất kể là lí do ngoại phạm nào đấy"Lý Nhã Dung gằn lên từng chữ, nhấn nhá rõ nét.

"Con thừa biết chuyện đó con sẽ không làm tổn hại đến người con yêu đâu.

Mai con dẫn cô ấy về gặp ông nội.

Giờ con bận hồ sơ rồi nói chuyện với mẹ sau"
Anh nói xong thì cúp máy ngay lập tức.

Giở hồ sơ để chuẩn bị làm việc, với lấy chiếc bút trong ống rồi viết lia lịa trên nền giấy trắng.

*Cô ấy có sức hút thật mình không thể nào tập trung được cứ nghĩ về cô ấy.

Cô gái năm xưa mà mình quen cũng không hề làm cho mình rung động đến thế.

Không ngờ lớn lên lại mang dung mạo tuyệt trần, ánh mắt thu hút người đối diện như thế*
Đang viết thì tay anh bỗng dừng lại, tự dưng nở một nụ cười.

"Lục Tổng"Phó Uyên bước vào, trên tay cầm vài tập tài liệu và ly cafe vào.

"Tôi không thích uống cafe phiền cô từ nay về sau không nên tốn công vô ích"
Giọng anh lạnh lùng như một tảng băng, kết hợp với ánh mắt sắc lạnh khiến cho Phó Uyên hơi rén.

"Lục Tổng cứ đùa em trưa nay em cũng mang cafe vào cho sếp, sếp cũng đã uống rồi"Phó Uyên cười mỉm nhưng anh thấy nó giống như là nụ cười giả tạo vậy đó lại còn xuất phát từ con người mưu mô nữa chứ.

Thật không còn từ gì để diễn tả nổi mà.

Sao lại có loại người mặt dày và trơ trẽn vậy chứ.

"Trưa nay tôi không uống cafe"Anh lạnh lùng nói, tiếp tục vào viết hồ sơ.

"Sếp cứ đùa ..."Phó Uyên bỏ ly cafe xuống mặt bàn, tiến đến và vuốt nhẹ vai áo của Lục Trạch Nguyên rồi thủ thỉ.


"Sếp có biết là ...!em rất thích sếp không? Em phải tìm mọi cách để vào được đây để có thể được ở cạnh anh.

Em thấy Ánh Tuyết cứ như là muốn lạm dụng anh để trèo lên chức Lục phu nhân hòng cướp gia sản nhà anh đó.

Em đã có lời đuổi cô ta đi rồi.

Sếp đừng lo sau này em sẽ đưa Lục Thị lên một tầm cao mới không để cho một con nhỏ nghèo hèn, gia thế thấp kém như thế lừa tình của anh được ...!Em nói có đúng không!? Sếp"
Từng lời mà ả ta nói cứ như là đâm chọt sau lưng của Mộc Ánh Tuyết vậy đó cũng may là cô nhanh trí, dùng sự mưu mẹo để có thể dụ được ả lộ rõ bộ mặt xảo trá kia.

Lục Trạch Nguyên sau khi nghe thấy có người nói về vợ mình không ra gì thì lập tức cong khóe môi cười khinh rồi nhìn ả bằng một cặp mắt trắng dã, nhìn ả như muốn b*p cổ ả cho đến khi ả ch*t thì thôi.

"Cô có tin bản thân mình sắp phải đối diện với một thứ rất khủng khiếp không!?"Tay trái của anh nắm chặt thành nắm đấm có thể tung ra nắm đấm bất cứ lúc nào.

Kẻ nào dám uy hiếp vợ anh đều phải nhận cái giá rất đắt.

Anh phải cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ của mình nếu chẳng may để nó bị lọt ra thì có phải cuộc sống của anh sẽ rất khó khăn sau này không?
Vì anh chỉ cần sơ suất một cái thì chức chủ tịch sau này nhất định sẽ là của người khác có thể là Trịnh Khanh hoặc là Mộc Ánh Tuyết nếu là vợ anh thì anh toàn quyền cho vợ quyết định hết.

"Tôi không tin tôi chỉ cần nói với anh Trịnh một lời thôi thì anh cũng có thể sẽ bị mất vị trí chủ tịch"
Phó Uyên lên mặt khiến cho anh tức giận, đổ thêm dầu vào lửa chỉ khiến mọi chuyện thêm căng thẳng.

"Tùy cô thôi chức chủ tịch đó là của vợ tôi"Anh lên tiếng nói lớn như thể muốn tuyên bố cho toàn dân thiên hạ biết vậy.

Anh thừa biết năng lực của Mộc Ánh Tuyết nếu là chủ tịch nhất định sẽ đưa Lục Thị lên một tầng cao hoàn toàn khác.

Anh tin là như thế.
"Chẳng phải sau này em sẽ là vợ của anh sao!? Coi như là anh biết điều đi"
*Mình nhịn!! Nhịn!! Vì Mộc Ánh Tuyết*Anh khó nhọc điều chỉnh cơ thể của mình không tung ra nắm đấm trong phút chốc.

"Sao!? Coi như anh cũng biết chừng biết mực"Phó Uyên thích thú, cười tít mắt.

"Tôi không muốn so đo với cô!?"Anh bực bội nói.

"Anh dám tỏ ra thái độ với em à!? Em có gia thế lớn lắm đó có thể khiến cho anh sụp đổ trong phút chốc!! Em thích anh nên mới nhượng bộ vậy thôi"
Phó Uyên tì tay vào mép bàn làm việc của anh, cơ thể của ả gần sát người anh.

Anh khó chịu đẩy ả ra, ả ta giả vờ ngã xuống.

"A ..."Ả giả vờ kêu lên, mếu máo rồi chỉnh lại tóc giống như là bị tát.

Lục Trạch Nguyên đứng hai tay chống hông, lắc đầu chịu thua.

"Phó Uyên em đang làm gì vậy hả!? Có biết là mất mặt của anh lắm không!?"
Trịnh Khanh chịu hết nổi liền nói.

Phó Uyên đứng dậy, phủi đồ, tiếp tục diễn cho tròn vai.

"Anh nói cái gì!? Em làm mất mặt anh hồi nào!?"Phó Uyên chất vấn.

"Em xin anh cho em vào làm ở Lục Thị mà giờ em đang làm cái trò gì đây!? Anh rất là thất vọng về em"Trịnh Khanh lắc đầu, cạn ngôn luôn.

"Em xin anh vào Lục Thị làm là em sai sao!? Em sai sao hả!?"Phó Uyên hét lớn.

"Em không sai là anh sai mới đúng!!"Trịnh Khanh hết lời để nói với Phó Uyên, tạm thời cũng không biết nên làm thế nào.

"Em quyến rũ Lục Tổng làm ra cái chuyện mà ai cũng rẻ khinh như thế"Trịnh Khanh không thể nào mất mặt hơn.

"Dù sao em cũng thích anh ấy thật lòng"Phó Uyên nói trong khổ sở.

"Em thích người ta thì theo đuổi một cách quang minh chính đại đi.

Hơn nữa Lục Tổng đã có vợ rồi em tính làm tiểu tam à!?"
Trịnh Khanh quăng sấp tài liệu khiến cho nó bay tung tóe.

"Em không tin là anh ấy có vợ"
"Đó là sự thật"
Phó Uyên ngồi bệt xuống đất.

"Em vào Lục Thị chỉ để phá đám thì anh không thể nào dung túng cho em thêm lần nào nữa.

Anh xin lỗi"Trịnh Khanh buồn rầu đáp.


"Em không thấy mình sai"
"Em tính cho Lục Thị phá sản xong em sẽ giả bộ là người tốt giúp đỡ Lục Thị phải không!?"Trịnh Khanh đột ngột nói khiến cho Lục Trạch Nguyên và Phó Uyên đứng sững người ra.

"Không có.

Em không có"Ả ta liên tục lắc đầu.

"Kế hoạch của em thật dơ bẩn đó Phó Uyên.

Anh phải sa thải em"Trịnh Khanh kéo tay ả lôi ra ngoài nhưng ả không chịu.

"Em không muốn.

Anh có tư cách gì mà đòi sa thải em? Em sẽ nói ba em không cho anh cổ phần ở Phó Thị"
Phó Uyên bám chắc lấy cổ áo của Trịnh Khanh, đấm liên tục vào lưng của Trịnh Khanh.

"Anh nói cho em biết anh không hề lấy bất cứ cổ phần nào từ Phó Thị.

Phó Thị đang trên bờ vực phá sản.

Một thời gian nữa sẽ chính thức tuyên bố phá sản em đừng bướng nữa nếu không thì ngày mai Phó Thị không còn trên thế giới kinh doanh nữa"
Trịnh Khanh lạnh lùng nói.

"Anh là anh họ của em đó Trịnh Khanh anh dám làm em bẽ mặt!?"
Phó Uyên khó hiểu hỏi, ả ta lại giả bộ bị bắt nạt.

"Anh xin em không thể nào mà cho anh bộ mặt tốt được sao!?"
"Ở đây không có ai có quyền lên tiếng để cho em có thể bị mất mặt được.

Lục Trạch Nguyên và Trịnh Khanh hai người không thể ..."
Phó Uyên lắc đầu.

"Thế còn tôi thì sao!?"Mộc Ánh Tuyết bước ra ngoài, trên tay còn cầm theo điện thoại đã được ghi âm.

"Cô ..!?"Phó Uyên cạn ngôn.
"Cô bất ngờ lắm đúng không!? Tôi có bằng chứng để dằn mặt cô đó trà xanh dơ bẩn"Mộc Ánh Tuyết nói kèm theo sự tự tin khiến cho Phó Uyên bẽ mặt.