Thanh Sơn á khẩu không biết trà lời thế nào.
Hắn trầm mặc suy nghĩ về điều mà Đình Phong vừa nói.
Không ngờ tình cảm của cậu ta đối với cô gái kia đã đến mức độc chiếm điên cuồng như thế.
Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng thứ tình cảm này chỉ là xuất hiện nhất thời, không thể so được với nhiều năm cảm tình đối với Hoàng Ly.
#Vậy hiện tại cậu đã hoàn toàn quên di tình cảm đối với Hoàng Ly?“ “Không phải.”
“Tức là trong lòng cậu vấn yêu cô ấy?”
“Tôi… Đình Phong cảm thấy rối rắm, một mặt anh biết mình đã yêu Khả Hân, yêu say đắm, mặt khác anh lại vẫn nhớ đến quãng thời gian ở bên Hoàng Ly.
Hai người phụ nữ này cùng xuất hiện trong cuộc sống của anh, và trớ trêu thay cả hai lại có một điểm giống nhau chết người, đó chính là đều.
muốn rời bỏ anh.
Nỗi chua xót lại ngập tràn trái tim Đình Phong, anh uống liên tiếp vài ly rượu nữa, đột nhiên anh muốn say để không phải đối mặt với những chuyện này.
Hoàng Ly cũng thế mà Khả Hân cũng vậy, đối với họ, anh còn không quan trọng bằng sự tự do mà họ theo đuổi không phải sao? Thanh Sơn cảm thấy thực chất trong lòng Đình Phong vẫn có Hoàng Ly, do đó, hắn tiếp tục cỗ gắng gợi cho Đình Phong nhớ lại những kỷ niệm của hai người.
“Phong, cậu nhớ lần đầu chúng ta gặp Hoàng Ly không?”
Đình Phong uống một hớp rượu, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng về quá khứ, sao lại không nhớ chứ.
Dù hiện tại đã có tình cảm với Khả Hần nhưng anh vĩnh viễn cũng không quên được hoặc không muốn quên khoảng thời gian ở bên cạnh Hoàng Ly.
Đó là phần quá khứ tốt đẹp mà anh luôn luôn lưu giữ trong lòng.
Nhìn ánh mắt phiêu lãng của Đình Phong, Thanh Sơn biết cậu ta đang nhớ lại, ngay cả chính hắn cũng bắt đầu tìm tòi trong ký ức cái ngày mà hẳn coi là đẹp nhất trong cuộc đời.
Năm đỏ Đình Phong và Thanh Sơn 22 tuổi còn Hoàng Ly thì mới 20.
Họ gặp nhau vào một buổi chiều đẹp trời, nắng nhẹ, không khí mát mẻ hơn ngay cả khi đang ở ngoài đường.
?Phong, cậu không biết lần trước tôi đi bơi đã gặp được chuyện gì thú vị đâu.”
Thanh Sơn xỏ tay túi quần, bộ dạng cà lơ cà phất, dáng người hắn cao lớn, đô con trong khi người con trai bên cạnh có bộ dáng mảnh dẻ hơn.
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, rất nhiều cô gái đi ngang qua phải lén lút quay lại nhìn.
Gương mặt góc cạnh đẹp đến từng đường nét, nhất là đôi mắt nâu nhạt hiếm thấy càng làm tôn lên vẻ đẹp trai của anh ta.
Tuy nhiên, trên gương mặt đẹp trai như minh tỉnh điện ảnh đó, khí chất lạnh nhạt bao trùm khiến người này chẳng để lộ bất kỳ một thứ cảm xúc nào ra ngoài.
“Nói nghe coi.”
Đình Phong hờ hững nói, trên tay anh cầm một cuốn sách về kinh tế bằng tiếng anh, chỉ còn hơn một tháng nữa là anh phải quay về Mỹ để bảo vệ luận án tốt nghiệp, cho nên dù về Việt Nam chơi vẫn không thể sao nhãng việc này.
“Hôm đó tôi đang hí hửng bơi vài vòng, tiện tia mấy cô em nõn nà ngực tấn công, thông phòng thủ.
Bỗng nghe thấy tiếng xôn xao bên cạnh, thì ra là có một cô nàng mặc bikini hai mảnh xuống hồ bơi.
“Chả biết cô ta vận động mạnh cỡ nào mà dây áo bị tuột, suýt nữa thì lộ hàng, may mà cô ta nhanh trí vớ được tấm biển đặt gần đó để che.
ngực, nhưng khi đó tất cả mọi người đều phá lên cười, cậu biết tấm biển đó viết gì không? “Viết gì?”
nam giới.
ha..ha..ha.cười chết tôi rồi, cậu không biết lúc đó vẻ mặt của cô ta mắc cười như: thế nào đâu.”
‘Vừa kể chuyện hài, Thanh Sơn vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi của bạn thân, hắn lập tức mất hứng làu bàu.
“Làm ơn đi, cậu không thể cười cổ động tôi cái được à, kể chuyện hài cho cậu nghe mà một mình tôi cười như thằng ngốc giữa đường:”
“Có vấn đề gì sao?”
®Vậy cậu không thấy buồn cười à?”
“Có”
“Thế tại sao cậu không cười?”
“Không thích.”
Đến lúc này thì Thanh Sơn hoàn toàn á khẩu không nói thêm được gì nữa.
Đôi khi hắn thực sự cảm thấy mình bị điên rồi nên mới chơi thân được với tên nhạt nhẽo suốt ngày chỉ cắm đầu vào việc học này.
Dẫu biết sau này Đình Phong sẽ thừa kể lại tập đoàn của ba và ông nội, nhưng đâu cần phải xây dựng hình tượng con ngoan trò giỏi như vậy, dù gì cũng là con trai độc nhất, sớm muốn thì đống gia sản đó sẽ là của cậu ta.
Nếu hắn là Đình Phong, sẽ thoải mái ăn chơi hưởng thụ đến cuối đời.
Đang muốn mở miệng trách móc bạn thân, bỗng nhiên Thanh Sơn bị một lực đẩy khiến cho hắn ngã sõng soài trên mặt đất theo tư thế chó gặm xương, bên tai vang lên tiếng hét: “Cướp… Cướp…”
Thì ra là một tên cướp vừa giật túi đổ bỏ chạy và không may va phải Thanh Sơn.
Nổi máu hiệp sĩ hoặc cay cú vì vừa bị tông một cú đau điếng, Thanh Sơn điên tiết xắn tay áo hét lên: “Má nó, dám đụng vào ông đây, chán sống.
Cho tôi mượn: cái này chút.”
Sau đó, hắn phi với vận tốc của tên lửa để bắt tên cướp.
Đình Phong nhìn bàn tay trống rỗng, vừa rồi Thanh Sơn chạy theo tên cướp, tiện thể “mượn”
luôn cuốn sách của anh, nếu anh không lầm thì cậu bạn mình muốn.
dùng cuốn sách bìa cứng dày cộp đó để ném tên cướp như trò ném gà hồi nhỏ hai người từng chơi.
“Chết tiệt Ánh mắt Đình Phong tối sầm, anh cũng lập tức đuổi theo tên cướp và Thanh.
Sơn.
Trên đường phố lúc đó diến ra một cảnh tượng rất kỳ quặc, một kẻ cầm túi chạy thục mạng, một người đằng sau bám theo sát nút, cẩm cuốn sách dày phi thằng vào đầu tên kia khiến hắn ta lăn đùng ra mặt đất, ôm đầu rên rỉ.
Thanh Phong thấy đã ném trúng tên cướp, hắn hớn hở chạy tới đạp cho tên đó vài cái, nghĩ ngợi thế nào lại bồi thêm một quả đấm mới thong thả đứng thẳng dậy, miệng bô bô: “Đàn ông sức dài vai rộng không lo làm mà lại đi ăn cướp, xui xẻo cho chú mày là hôm nay.
gặp phải anh.”
Nói xong, hắn bước tới cầm chiếc túi xách bên cạnh tên cướp, nghĩ xem nên trả lại người bị cướp như thế nào.
Đang ngắm nghía chiếc túi một cách kỹ càng, bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo bèn quay đầu lại.
Đình Phong cũng đã chạy tới, anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang lọt thỏm ở giữa vũng nước đọng gần đó, do đêm trước có mưa nên một vài chỗ trên vỉa hè vẫn còn ẩm ướt.
Má ơi, tiêu đời rồi, Thanh Sơn với vẻ mặt như.
chết cha chết mẹ vội vàng chạy lại nhấc cuốn sách lên, tình trạng thê thảm hết chỗ nói.
Hắn cười như mếu định đưa cho Đình Phong thì tên cướp đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên vùng dậy bỏ chạy.
Thanh Sơn cuống lên cầm luôn cuốn sách hét một lần nữa nhưng không trúng mà khiến tên đó chạy còn nhanh hơn, đồng thời cũng khiến cuốn sách của Đình Phong chuyển từ chế độ thê thảm sang tan nát “Vui không?”
Giọng nói với âm điệu đáng sợ của Đình Phong vang lên khiến Thanh Sơn dựng hết cả lông trên lông dưới, hắn phát hiện ra hành động ngu xuẩn của mình nên vội nịnh nọt: “Xin lỗi nhé bạn hiển, tiện tay thị mua đền cậu cuốn sách khác, chẳng lẽ cuốn sách đó còn quan trọng hơn cả tình bạn từ thủa.
cởi truồng tắm mưa giữa tôi và cậu sao?”
Đình Phong nhìn Thanh Sơn từ đầu đến chân, ánh mắt khinh bỉ: “Hồi đó chỉ có cậu cởi truồng thôi, còn tôi thì vẫn mặc quần.”
Những tiếng cười khúc khích của mấy người dân hiếu kỳ khiến Thanh Sơn đỏ mặt tía tai, hắn trừng mắt với Đình Phong, chỉ tay vào mặt anh và hét lên: “Cậu… cậu… “Xin lỗi hai anh, có thể cho em xin lại chiếc túi được không ạ?”
Một giọng nói ngọt ngào du dương như tiếng đàn violon vang lên khiến cả Đình Phong và Thanh Sơn cùng quay đầu lại.
Hai người đồng thời sửng sốt.
Trước mặt họ là một cô gái rất xinh với hai bím tóc dài thắt ở hai bên, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng mi dài cong vút khẽ chớp chớp, hai má cô ửng hồng như trái táo chín vì ngượng ngùng, môi chúm chím đáng yêu, vóc dáng thon thả cân đối.
Khi thấy ánh mắt lấp lánh của cô gái đó lướt qua mình, bỗng dưng Thanh Sơn cảm thấy tim đập mạnh hơn, hắn vội vàng quay đầu để tránh đi ánh mắt đó, trong lòng túng quấn nghĩ.
Má nó, cũng không phải chưa từng thấy con gái đẹp, mắc gì hắn lại cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn phát hiện cái mặt dày hơn tường thành mà hắn vẫn lấy làm tự hào nóng lên, bị điên thật rồi.
Quay đầu sang thì nhìn thấy hai tai Đình Phong cũng đang dần hiện ra màu đỏ khả nghi, có mặt cũng mềm mại hơn, bớt vẻ thanh lãnh thu thường ngày.
Thanh Sơn ngốc luôn tại chỗ.
Hắn cảm thấy mình vừa phát hiện ra một điều cực kỳ kinh dị, còn đáng sợ hơn là khi hắn nhận ra bản thân biết đỏ mặt.
Ôi má ơi! Cái tên lạnh lùng như hàn băng ngàn năm này cũng có lúc bị hòa tan ư.
Không phải mắt hắn có vấn đề chứ? “Anh ơi, cái túi xách đó là của em, em vừa mới bị cướp.”
Giọng nói trong trẻo có chút nghẹn ngào của cô gái đó lại vang lên.
Thanh Sơn thể đây là âm thanh hay nhất mà hẳn từng được nghe trong cuộc đời.
Nhìn đôi mắt long lanh ngập nước của cô, trái tím Thanh Sơn mềm thành một bãi nước.
Hẳn vội vã đưa chiếc túi cho cô, còn ưỡn ngực nói: “Bé xem trong túi có mất mát gì không, anh chưa kịp mở ra kiểm tra đâu.”
Cô gái vui sướng nhận lấy chiếc túi mà Thanh Sơn đưa, lắc đầu khiến hai bím tóc dài đong đưa nhìn rất vui mắt.
Cô lập tức ngọt ngào: “Em cám ơn hai anh nhiều.”
Thanh Sơn lại một lần nữa ngốc.
Liên quan gì đến tên này, cướp là do hắn bắt mà, nhưng chợt nhớ ra là hắn dùng cuốn sách của Đình Phong để ném tên cướp, thôi thì nhắm mắt coi như là cậu ta cũng góp chút công sức đi.
“Em… tên là gì?”
Đình Phong ngập ngừng hỏi làm Thanh Sơn mắt tròn mắt dẹt ngầm đưa ngón tay cái lên.
Lợi hại, không mở miệng thì thôi, đã mở miệng là một phát trúng đích.
Đây cũng là điều hắn đang.
tính hỏi cô bé này.
Cô gái nở nụ cười rạng rổ, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, ngọt ngào trả lời: “Dạ, em tên là Hoàng Ly”
Chương 50: Hoàng Ly Thanh Sơn á khẩu không biết trà lời thế nào.
Hắn trầm mặc suy nghĩ về điều mà Đình Phong vừa nói.
Không ngờ tình cảm của cậu ta đối với cô gái kia đã đến mức độc chiếm điên cuồng như thế.
Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng thứ tình cảm này chỉ là xuất hiện nhất thời, không thể so được với nhiều năm cảm tình đối với Hoàng Ly.
#Vậy hiện tại cậu đã hoàn toàn quên di tình cảm đối với Hoàng Ly?“ “Không phải.”
“Tức là trong lòng cậu vấn yêu cô ấy?”
“Tôi… Đình Phong cảm thấy rối rắm, một mặt anh biết mình đã yêu Khả Hân, yêu say đắm, mặt khác anh lại vẫn nhớ đến quãng thời gian ở bên Hoàng Ly.
Hai người phụ nữ này cùng xuất hiện trong cuộc sống của anh, và trớ trêu thay cả hai lại có một điểm giống nhau chết người, đó chính là đều.
muốn rời bỏ anh.
Nỗi chua xót lại ngập tràn trái tim Đình Phong, anh uống liên tiếp vài ly rượu nữa, đột nhiên anh muốn say để không phải đối mặt với những chuyện này.
Hoàng Ly cũng thế mà Khả Hân cũng vậy, đối với họ, anh còn không quan trọng bằng sự tự do mà họ theo đuổi không phải sao? Thanh Sơn cảm thấy thực chất trong lòng Đình Phong vẫn có Hoàng Ly, do đó, hắn tiếp tục cỗ gắng gợi cho Đình Phong nhớ lại những kỷ niệm của hai người.
“Phong, cậu nhớ lần đầu chúng ta gặp Hoàng Ly không?”
Đình Phong uống một hớp rượu, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng về quá khứ, sao lại không nhớ chứ.
Dù hiện tại đã có tình cảm với Khả Hần nhưng anh vĩnh viễn cũng không quên được hoặc không muốn quên khoảng thời gian ở bên cạnh Hoàng Ly.
Đó là phần quá khứ tốt đẹp mà anh luôn luôn lưu giữ trong lòng.
Nhìn ánh mắt phiêu lãng của Đình Phong, Thanh Sơn biết cậu ta đang nhớ lại, ngay cả chính hắn cũng bắt đầu tìm tòi trong ký ức cái ngày mà hẳn coi là đẹp nhất trong cuộc đời.
Năm đỏ Đình Phong và Thanh Sơn 22 tuổi còn Hoàng Ly thì mới 20.
Họ gặp nhau vào một buổi chiều đẹp trời, nắng nhẹ, không khí mát mẻ hơn ngay cả khi đang ở ngoài đường.
?Phong, cậu không biết lần trước tôi đi bơi đã gặp được chuyện gì thú vị đâu.”
Thanh Sơn xỏ tay túi quần, bộ dạng cà lơ cà phất, dáng người hắn cao lớn, đô con trong khi người con trai bên cạnh có bộ dáng mảnh dẻ hơn.
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, rất nhiều cô gái đi ngang qua phải lén lút quay lại nhìn.
Gương mặt góc cạnh đẹp đến từng đường nét, nhất là đôi mắt nâu nhạt hiếm thấy càng làm tôn lên vẻ đẹp trai của anh ta.
Tuy nhiên, trên gương mặt đẹp trai như minh tỉnh điện ảnh đó, khí chất lạnh nhạt bao trùm khiến người này chẳng để lộ bất kỳ một thứ cảm xúc nào ra ngoài.
“Nói nghe coi.”
Đình Phong hờ hững nói, trên tay anh cầm một cuốn sách về kinh tế bằng tiếng anh, chỉ còn hơn một tháng nữa là anh phải quay về Mỹ để bảo vệ luận án tốt nghiệp, cho nên dù về Việt Nam chơi vẫn không thể sao nhãng việc này.
“Hôm đó tôi đang hí hửng bơi vài vòng, tiện tia mấy cô em nõn nà ngực tấn công, thông phòng thủ.
Bỗng nghe thấy tiếng xôn xao bên cạnh, thì ra là có một cô nàng mặc bikini hai mảnh xuống hồ bơi.
“Chả biết cô ta vận động mạnh cỡ nào mà dây áo bị tuột, suýt nữa thì lộ hàng, may mà cô ta nhanh trí vớ được tấm biển đặt gần đó để che.
ngực, nhưng khi đó tất cả mọi người đều phá lên cười, cậu biết tấm biển đó viết gì không? “Viết gì?”
nam giới.
ha..ha..ha.cười chết tôi rồi, cậu không biết lúc đó vẻ mặt của cô ta mắc cười như: thế nào đâu.”
‘Vừa kể chuyện hài, Thanh Sơn vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi của bạn thân, hắn lập tức mất hứng làu bàu.
“Làm ơn đi, cậu không thể cười cổ động tôi cái được à, kể chuyện hài cho cậu nghe mà một mình tôi cười như thằng ngốc giữa đường:”
“Có vấn đề gì sao?”
®Vậy cậu không thấy buồn cười à?”
“Có”
“Thế tại sao cậu không cười?”
“Không thích.”
Đến lúc này thì Thanh Sơn hoàn toàn á khẩu không nói thêm được gì nữa.
Đôi khi hắn thực sự cảm thấy mình bị điên rồi nên mới chơi thân được với tên nhạt nhẽo suốt ngày chỉ cắm đầu vào việc học này.
Dẫu biết sau này Đình Phong sẽ thừa kể lại tập đoàn của ba và ông nội, nhưng đâu cần phải xây dựng hình tượng con ngoan trò giỏi như vậy, dù gì cũng là con trai độc nhất, sớm muốn thì đống gia sản đó sẽ là của cậu ta.
Nếu hắn là Đình Phong, sẽ thoải mái ăn chơi hưởng thụ đến cuối đời.
Đang muốn mở miệng trách móc bạn thân, bỗng nhiên Thanh Sơn bị một lực đẩy khiến cho hắn ngã sõng soài trên mặt đất theo tư thế chó gặm xương, bên tai vang lên tiếng hét: “Cướp… Cướp…”
Thì ra là một tên cướp vừa giật túi đổ bỏ chạy và không may va phải Thanh Sơn.
Nổi máu hiệp sĩ hoặc cay cú vì vừa bị tông một cú đau điếng, Thanh Sơn điên tiết xắn tay áo hét lên: “Má nó, dám đụng vào ông đây, chán sống.
Cho tôi mượn: cái này chút.”
Sau đó, hắn phi với vận tốc của tên lửa để bắt tên cướp.
Đình Phong nhìn bàn tay trống rỗng, vừa rồi Thanh Sơn chạy theo tên cướp, tiện thể “mượn”
luôn cuốn sách của anh, nếu anh không lầm thì cậu bạn mình muốn.
dùng cuốn sách bìa cứng dày cộp đó để ném tên cướp như trò ném gà hồi nhỏ hai người từng chơi.
“Chết tiệt Ánh mắt Đình Phong tối sầm, anh cũng lập tức đuổi theo tên cướp và Thanh.
Sơn.
Trên đường phố lúc đó diến ra một cảnh tượng rất kỳ quặc, một kẻ cầm túi chạy thục mạng, một người đằng sau bám theo sát nút, cẩm cuốn sách dày phi thằng vào đầu tên kia khiến hắn ta lăn đùng ra mặt đất, ôm đầu rên rỉ.
Thanh Phong thấy đã ném trúng tên cướp, hắn hớn hở chạy tới đạp cho tên đó vài cái, nghĩ ngợi thế nào lại bồi thêm một quả đấm mới thong thả đứng thẳng dậy, miệng bô bô: “Đàn ông sức dài vai rộng không lo làm mà lại đi ăn cướp, xui xẻo cho chú mày là hôm nay.
gặp phải anh.”
Nói xong, hắn bước tới cầm chiếc túi xách bên cạnh tên cướp, nghĩ xem nên trả lại người bị cướp như thế nào.
Đang ngắm nghía chiếc túi một cách kỹ càng, bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo bèn quay đầu lại.
Đình Phong cũng đã chạy tới, anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang lọt thỏm ở giữa vũng nước đọng gần đó, do đêm trước có mưa nên một vài chỗ trên vỉa hè vẫn còn ẩm ướt.
Má ơi, tiêu đời rồi, Thanh Sơn với vẻ mặt như.
chết cha chết mẹ vội vàng chạy lại nhấc cuốn sách lên, tình trạng thê thảm hết chỗ nói.
Hắn cười như mếu định đưa cho Đình Phong thì tên cướp đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên vùng dậy bỏ chạy.
Thanh Sơn cuống lên cầm luôn cuốn sách hét một lần nữa nhưng không trúng mà khiến tên đó chạy còn nhanh hơn, đồng thời cũng khiến cuốn sách của Đình Phong chuyển từ chế độ thê thảm sang tan nát “Vui không?”
Giọng nói với âm điệu đáng sợ của Đình Phong vang lên khiến Thanh Sơn dựng hết cả lông trên lông dưới, hắn phát hiện ra hành động ngu xuẩn của mình nên vội nịnh nọt: “Xin lỗi nhé bạn hiển, tiện tay thị mua đền cậu cuốn sách khác, chẳng lẽ cuốn sách đó còn quan trọng hơn cả tình bạn từ thủa.
cởi truồng tắm mưa giữa tôi và cậu sao?”
Đình Phong nhìn Thanh Sơn từ đầu đến chân, ánh mắt khinh bỉ: “Hồi đó chỉ có cậu cởi truồng thôi, còn tôi thì vẫn mặc quần.”
Những tiếng cười khúc khích của mấy người dân hiếu kỳ khiến Thanh Sơn đỏ mặt tía tai, hắn trừng mắt với Đình Phong, chỉ tay vào mặt anh và hét lên: “Cậu… cậu… “Xin lỗi hai anh, có thể cho em xin lại chiếc túi được không ạ?”
Một giọng nói ngọt ngào du dương như tiếng đàn violon vang lên khiến cả Đình Phong và Thanh Sơn cùng quay đầu lại.
Hai người đồng thời sửng sốt.
Trước mặt họ là một cô gái rất xinh với hai bím tóc dài thắt ở hai bên, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng mi dài cong vút khẽ chớp chớp, hai má cô ửng hồng như trái táo chín vì ngượng ngùng, môi chúm chím đáng yêu, vóc dáng thon thả cân đối.
Khi thấy ánh mắt lấp lánh của cô gái đó lướt qua mình, bỗng dưng Thanh Sơn cảm thấy tim đập mạnh hơn, hắn vội vàng quay đầu để tránh đi ánh mắt đó, trong lòng túng quấn nghĩ.
Má nó, cũng không phải chưa từng thấy con gái đẹp, mắc gì hắn lại cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn phát hiện cái mặt dày hơn tường thành mà hắn vẫn lấy làm tự hào nóng lên, bị điên thật rồi.
Quay đầu sang thì nhìn thấy hai tai Đình Phong cũng đang dần hiện ra màu đỏ khả nghi, có mặt cũng mềm mại hơn, bớt vẻ thanh lãnh thu thường ngày.
Thanh Sơn ngốc luôn tại chỗ.
Hắn cảm thấy mình vừa phát hiện ra một điều cực kỳ kinh dị, còn đáng sợ hơn là khi hắn nhận ra bản thân biết đỏ mặt.
Ôi má ơi! Cái tên lạnh lùng như hàn băng ngàn năm này cũng có lúc bị hòa tan ư.
Không phải mắt hắn có vấn đề chứ? “Anh ơi, cái túi xách đó là của em, em vừa mới bị cướp.”
Giọng nói trong trẻo có chút nghẹn ngào của cô gái đó lại vang lên.
Thanh Sơn thể đây là âm thanh hay nhất mà hẳn từng được nghe trong cuộc đời.
Nhìn đôi mắt long lanh ngập nước của cô, trái tím Thanh Sơn mềm thành một bãi nước.
Hẳn vội vã đưa chiếc túi cho cô, còn ưỡn ngực nói: “Bé xem trong túi có mất mát gì không, anh chưa kịp mở ra kiểm tra đâu.”
Cô gái vui sướng nhận lấy chiếc túi mà Thanh Sơn đưa, lắc đầu khiến hai bím tóc dài đong đưa nhìn rất vui mắt.
Cô lập tức ngọt ngào: “Em cám ơn hai anh nhiều.”
Thanh Sơn lại một lần nữa ngốc.
Liên quan gì đến tên này, cướp là do hắn bắt mà, nhưng chợt nhớ ra là hắn dùng cuốn sách của Đình Phong để ném tên cướp, thôi thì nhắm mắt coi như là cậu ta cũng góp chút công sức đi.
“Em… tên là gì?”
Đình Phong ngập ngừng hỏi làm Thanh Sơn mắt tròn mắt dẹt ngầm đưa ngón tay cái lên.
Lợi hại, không mở miệng thì thôi, đã mở miệng là một phát trúng đích.
Đây cũng là điều hắn đang.
tính hỏi cô bé này.
Cô gái nở nụ cười rạng rổ, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, ngọt ngào trả lời: “Dạ, em tên là Hoàng Ly”
Chương 50: Hoàng Ly Thanh Sơn á khẩu không biết trà lời thế nào.
Hắn trầm mặc suy nghĩ về điều mà Đình Phong vừa nói.
Không ngờ tình cảm của cậu ta đối với cô gái kia đã đến mức độc chiếm điên cuồng như thế.
Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng thứ tình cảm này chỉ là xuất hiện nhất thời, không thể so được với nhiều năm cảm tình đối với Hoàng Ly.
#Vậy hiện tại cậu đã hoàn toàn quên di tình cảm đối với Hoàng Ly?“ “Không phải.”
“Tức là trong lòng cậu vấn yêu cô ấy?”
“Tôi… Đình Phong cảm thấy rối rắm, một mặt anh biết mình đã yêu Khả Hân, yêu say đắm, mặt khác anh lại vẫn nhớ đến quãng thời gian ở bên Hoàng Ly.
Hai người phụ nữ này cùng xuất hiện trong cuộc sống của anh, và trớ trêu thay cả hai lại có một điểm giống nhau chết người, đó chính là đều.
muốn rời bỏ anh.
Nỗi chua xót lại ngập tràn trái tim Đình Phong, anh uống liên tiếp vài ly rượu nữa, đột nhiên anh muốn say để không phải đối mặt với những chuyện này.
Hoàng Ly cũng thế mà Khả Hân cũng vậy, đối với họ, anh còn không quan trọng bằng sự tự do mà họ theo đuổi không phải sao? Thanh Sơn cảm thấy thực chất trong lòng Đình Phong vẫn có Hoàng Ly, do đó, hắn tiếp tục cỗ gắng gợi cho Đình Phong nhớ lại những kỷ niệm của hai người.
“Phong, cậu nhớ lần đầu chúng ta gặp Hoàng Ly không?”
Đình Phong uống một hớp rượu, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng về quá khứ, sao lại không nhớ chứ.
Dù hiện tại đã có tình cảm với Khả Hần nhưng anh vĩnh viễn cũng không quên được hoặc không muốn quên khoảng thời gian ở bên cạnh Hoàng Ly.
Đó là phần quá khứ tốt đẹp mà anh luôn luôn lưu giữ trong lòng.
Nhìn ánh mắt phiêu lãng của Đình Phong, Thanh Sơn biết cậu ta đang nhớ lại, ngay cả chính hắn cũng bắt đầu tìm tòi trong ký ức cái ngày mà hẳn coi là đẹp nhất trong cuộc đời.
Năm đỏ Đình Phong và Thanh Sơn 22 tuổi còn Hoàng Ly thì mới 20.
Họ gặp nhau vào một buổi chiều đẹp trời, nắng nhẹ, không khí mát mẻ hơn ngay cả khi đang ở ngoài đường.
?Phong, cậu không biết lần trước tôi đi bơi đã gặp được chuyện gì thú vị đâu.”
Thanh Sơn xỏ tay túi quần, bộ dạng cà lơ cà phất, dáng người hắn cao lớn, đô con trong khi người con trai bên cạnh có bộ dáng mảnh dẻ hơn.
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, rất nhiều cô gái đi ngang qua phải lén lút quay lại nhìn.
Gương mặt góc cạnh đẹp đến từng đường nét, nhất là đôi mắt nâu nhạt hiếm thấy càng làm tôn lên vẻ đẹp trai của anh ta.
Tuy nhiên, trên gương mặt đẹp trai như minh tỉnh điện ảnh đó, khí chất lạnh nhạt bao trùm khiến người này chẳng để lộ bất kỳ một thứ cảm xúc nào ra ngoài.
“Nói nghe coi.”
Đình Phong hờ hững nói, trên tay anh cầm một cuốn sách về kinh tế bằng tiếng anh, chỉ còn hơn một tháng nữa là anh phải quay về Mỹ để bảo vệ luận án tốt nghiệp, cho nên dù về Việt Nam chơi vẫn không thể sao nhãng việc này.
“Hôm đó tôi đang hí hửng bơi vài vòng, tiện tia mấy cô em nõn nà ngực tấn công, thông phòng thủ.
Bỗng nghe thấy tiếng xôn xao bên cạnh, thì ra là có một cô nàng mặc bikini hai mảnh xuống hồ bơi.
“Chả biết cô ta vận động mạnh cỡ nào mà dây áo bị tuột, suýt nữa thì lộ hàng, may mà cô ta nhanh trí vớ được tấm biển đặt gần đó để che.
ngực, nhưng khi đó tất cả mọi người đều phá lên cười, cậu biết tấm biển đó viết gì không? “Viết gì?”
nam giới.
ha..ha..ha.cười chết tôi rồi, cậu không biết lúc đó vẻ mặt của cô ta mắc cười như: thế nào đâu.”
‘Vừa kể chuyện hài, Thanh Sơn vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi của bạn thân, hắn lập tức mất hứng làu bàu.
“Làm ơn đi, cậu không thể cười cổ động tôi cái được à, kể chuyện hài cho cậu nghe mà một mình tôi cười như thằng ngốc giữa đường:”
“Có vấn đề gì sao?”
®Vậy cậu không thấy buồn cười à?”
“Có”
“Thế tại sao cậu không cười?”
“Không thích.”
Đến lúc này thì Thanh Sơn hoàn toàn á khẩu không nói thêm được gì nữa.
Đôi khi hắn thực sự cảm thấy mình bị điên rồi nên mới chơi thân được với tên nhạt nhẽo suốt ngày chỉ cắm đầu vào việc học này.
Dẫu biết sau này Đình Phong sẽ thừa kể lại tập đoàn của ba và ông nội, nhưng đâu cần phải xây dựng hình tượng con ngoan trò giỏi như vậy, dù gì cũng là con trai độc nhất, sớm muốn thì đống gia sản đó sẽ là của cậu ta.
Nếu hắn là Đình Phong, sẽ thoải mái ăn chơi hưởng thụ đến cuối đời.
Đang muốn mở miệng trách móc bạn thân, bỗng nhiên Thanh Sơn bị một lực đẩy khiến cho hắn ngã sõng soài trên mặt đất theo tư thế chó gặm xương, bên tai vang lên tiếng hét: “Cướp… Cướp…”
Thì ra là một tên cướp vừa giật túi đổ bỏ chạy và không may va phải Thanh Sơn.
Nổi máu hiệp sĩ hoặc cay cú vì vừa bị tông một cú đau điếng, Thanh Sơn điên tiết xắn tay áo hét lên: “Má nó, dám đụng vào ông đây, chán sống.
Cho tôi mượn: cái này chút.”
Sau đó, hắn phi với vận tốc của tên lửa để bắt tên cướp.
Đình Phong nhìn bàn tay trống rỗng, vừa rồi Thanh Sơn chạy theo tên cướp, tiện thể “mượn”
luôn cuốn sách của anh, nếu anh không lầm thì cậu bạn mình muốn.
dùng cuốn sách bìa cứng dày cộp đó để ném tên cướp như trò ném gà hồi nhỏ hai người từng chơi.
“Chết tiệt Ánh mắt Đình Phong tối sầm, anh cũng lập tức đuổi theo tên cướp và Thanh.
Sơn.
Trên đường phố lúc đó diến ra một cảnh tượng rất kỳ quặc, một kẻ cầm túi chạy thục mạng, một người đằng sau bám theo sát nút, cẩm cuốn sách dày phi thằng vào đầu tên kia khiến hắn ta lăn đùng ra mặt đất, ôm đầu rên rỉ.
Thanh Phong thấy đã ném trúng tên cướp, hắn hớn hở chạy tới đạp cho tên đó vài cái, nghĩ ngợi thế nào lại bồi thêm một quả đấm mới thong thả đứng thẳng dậy, miệng bô bô: “Đàn ông sức dài vai rộng không lo làm mà lại đi ăn cướp, xui xẻo cho chú mày là hôm nay.
gặp phải anh.”
Nói xong, hắn bước tới cầm chiếc túi xách bên cạnh tên cướp, nghĩ xem nên trả lại người bị cướp như thế nào.
Đang ngắm nghía chiếc túi một cách kỹ càng, bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo bèn quay đầu lại.
Đình Phong cũng đã chạy tới, anh nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang lọt thỏm ở giữa vũng nước đọng gần đó, do đêm trước có mưa nên một vài chỗ trên vỉa hè vẫn còn ẩm ướt.
Má ơi, tiêu đời rồi, Thanh Sơn với vẻ mặt như.
chết cha chết mẹ vội vàng chạy lại nhấc cuốn sách lên, tình trạng thê thảm hết chỗ nói.
Hắn cười như mếu định đưa cho Đình Phong thì tên cướp đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên vùng dậy bỏ chạy.
Thanh Sơn cuống lên cầm luôn cuốn sách hét một lần nữa nhưng không trúng mà khiến tên đó chạy còn nhanh hơn, đồng thời cũng khiến cuốn sách của Đình Phong chuyển từ chế độ thê thảm sang tan nát “Vui không?”
Giọng nói với âm điệu đáng sợ của Đình Phong vang lên khiến Thanh Sơn dựng hết cả lông trên lông dưới, hắn phát hiện ra hành động ngu xuẩn của mình nên vội nịnh nọt: “Xin lỗi nhé bạn hiển, tiện tay thị mua đền cậu cuốn sách khác, chẳng lẽ cuốn sách đó còn quan trọng hơn cả tình bạn từ thủa.
cởi truồng tắm mưa giữa tôi và cậu sao?”
Đình Phong nhìn Thanh Sơn từ đầu đến chân, ánh mắt khinh bỉ: “Hồi đó chỉ có cậu cởi truồng thôi, còn tôi thì vẫn mặc quần.”
Những tiếng cười khúc khích của mấy người dân hiếu kỳ khiến Thanh Sơn đỏ mặt tía tai, hắn trừng mắt với Đình Phong, chỉ tay vào mặt anh và hét lên: “Cậu… cậu… “Xin lỗi hai anh, có thể cho em xin lại chiếc túi được không ạ?”
Một giọng nói ngọt ngào du dương như tiếng đàn violon vang lên khiến cả Đình Phong và Thanh Sơn cùng quay đầu lại.
Hai người đồng thời sửng sốt.
Trước mặt họ là một cô gái rất xinh với hai bím tóc dài thắt ở hai bên, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng mi dài cong vút khẽ chớp chớp, hai má cô ửng hồng như trái táo chín vì ngượng ngùng, môi chúm chím đáng yêu, vóc dáng thon thả cân đối.
Khi thấy ánh mắt lấp lánh của cô gái đó lướt qua mình, bỗng dưng Thanh Sơn cảm thấy tim đập mạnh hơn, hắn vội vàng quay đầu để tránh đi ánh mắt đó, trong lòng túng quấn nghĩ.
Má nó, cũng không phải chưa từng thấy con gái đẹp, mắc gì hắn lại cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn phát hiện cái mặt dày hơn tường thành mà hắn vẫn lấy làm tự hào nóng lên, bị điên thật rồi.
Quay đầu sang thì nhìn thấy hai tai Đình Phong cũng đang dần hiện ra màu đỏ khả nghi, có mặt cũng mềm mại hơn, bớt vẻ thanh lãnh thu thường ngày.
Thanh Sơn ngốc luôn tại chỗ.
Hắn cảm thấy mình vừa phát hiện ra một điều cực kỳ kinh dị, còn đáng sợ hơn là khi hắn nhận ra bản thân biết đỏ mặt.
Ôi má ơi! Cái tên lạnh lùng như hàn băng ngàn năm này cũng có lúc bị hòa tan ư.
Không phải mắt hắn có vấn đề chứ? “Anh ơi, cái túi xách đó là của em, em vừa mới bị cướp.”
Giọng nói trong trẻo có chút nghẹn ngào của cô gái đó lại vang lên.
Thanh Sơn thể đây là âm thanh hay nhất mà hẳn từng được nghe trong cuộc đời.
Nhìn đôi mắt long lanh ngập nước của cô, trái tím Thanh Sơn mềm thành một bãi nước.
Hẳn vội vã đưa chiếc túi cho cô, còn ưỡn ngực nói: “Bé xem trong túi có mất mát gì không, anh chưa kịp mở ra kiểm tra đâu.”
Cô gái vui sướng nhận lấy chiếc túi mà Thanh Sơn đưa, lắc đầu khiến hai bím tóc dài đong đưa nhìn rất vui mắt.
Cô lập tức ngọt ngào: “Em cám ơn hai anh nhiều.”
Thanh Sơn lại một lần nữa ngốc.
Liên quan gì đến tên này, cướp là do hắn bắt mà, nhưng chợt nhớ ra là hắn dùng cuốn sách của Đình Phong để ném tên cướp, thôi thì nhắm mắt coi như là cậu ta cũng góp chút công sức đi.
“Em… tên là gì?”
Đình Phong ngập ngừng hỏi làm Thanh Sơn mắt tròn mắt dẹt ngầm đưa ngón tay cái lên.
Lợi hại, không mở miệng thì thôi, đã mở miệng là một phát trúng đích.
Đây cũng là điều hắn đang.
tính hỏi cô bé này.
Cô gái nở nụ cười rạng rổ, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, ngọt ngào trả lời: “Dạ, em tên là Hoàng Ly”
- -----oOo------