Thời gian dường như ngừng lại ngay lúc này, hai con người vẫn đứng nhìn nhau chăm chú, dù khoảng cách giữa họ không xa, chỉ tầm vài bước chân nhưng không ai dám trực tiếp bước tới.
Có lẽ cả hai người đều chờ đợi hành động của đối phương.
Thấy Đình Phong không có phản ứng gì, Khả Hân vội cụp mắt xuống, cô cười khổ, đã đến nước này cô còn mong chờ điều gì nữa chứ.
Nghĩ vậy, Khả Hân hít một hơi thật sâu, quay người và muốn bước lên tầng, cô không muốn ở cùng một không gian với Đình Phong thêm một một phút giây nào nữa.
Đình Phong mở to mắt nhìn Khả Hân quay lưng bước đi, trong lòng hụt hãng, không thèm suy nghĩ nhiều, anh vội bước nhanh tới và túm lấy cánh tay của cô, buộc cô quay người lại đối diện với anh.
nhường này.
Khả Hân cảm thấy hoang mang, cô có chút không hiểu suy nghĩ và hành động của Đình Phong.
Nếu là bình thường, thấy cô cư xử như Vậy, anh chắc chắn sẽ khó chịu và bắt đầu nói những lời mỉa mai rất chói tai.
Nhưng bây giờ, điều cô nhìn thấy trong ánh mắt anh chỉ là vẻ đau lòng Đau lòng? Tại sao lại là đau lòng, Khả Hân khó hiểu, cô chưa từng thấy Đình Phong biểu lộ ra vẻ mặt này trước đây.
Anh vốn là một người lạnh lùng, kiêu ngạo, đối với anh, cô chưa bao giờ là điều đáng để bận tâm, dù cho cô có tỏ ra yếu đuối hay nhu nhược trước mặt anh thì anh cũng chưa từng bố thí cho cô dù chỉ là một ánh mắt thương hại.
Nghĩ đến những tổn thương trước đây, Khả Hân cảm thấy tim đau đến thắt lại, cô vội vàng giấy dụa khỏi bàn tay đang giữ chặt của Đình Phong.
“Khả Hân, chúng ta cần nói chuyện.”
Đình Phong vội vàng buông tay nhưng.
anh thường đi”
Đình Phong càng nghĩ càng cảm thấy những lời nói của mình là hợp tình hợp lý.
Thậm chí anh còn ẩn ẩn tự đắc và cho rằng Khả Hân sẽ vui mừng cảm kích.
Dù sao trước đây không phải cô luôn luôn nghe lời anh sao.
Lúc này Khả Hân mới bắt đầu hiểu ra.
Thì ra là thế, rốt cuộc Đình Phong vẫn cho rằng giữa cô và thầy giáo Châu có gì đó mờ ám và chuyện anh nổi nóng là hoàn toàn bình thường.
Anh nghĩ cô.
giận vì điều này.
Cũng đúng, anh đâu có biết được cuộc nói chuyện của anh và những người đối tác ở nhà hàng tối qua đã bị cô nghe thấy.
Anh vẫn cho.
rằng bản thân không có gì sai sau khi dẫm đạp tự tôn của cô dưới chân sao? Hay vốn dĩ trong.
lòng của anh đã khắc sâu sự kỳ thị đối với cô, nghĩ rằng cô là loại đàn bà không biết xấu hổ chỉ biết trèo lên giường của người khác? Chưa bao giờ cảm thấy chua xót như lúc này, nhưng Khả Hân không muốn vạch trần sự thật.
Dù sao bốn năm nay Đình Phong cũng luôn nhận định ngày đó là cô gài bẫy anh, sau đó mượn chuyện có thai để ép anh phải cưới.
Cuộc hôn nhân này vốn là một sai lầm ngay từ lúc bắt đầu.
“Anh nói hết chưa? Nếu hết rồi thì kết thúc ở đây đi, em hơi mệt nên muốn về phòng.”
Thái độ Khả Hân cực kỳ lãnh đạm, thậm chí khi đưa điện thoại cho Đình Phong nhìn câu trả lời của cô, ánh mắt cô còn không thèm nhìn anh.
Cô đứng dậy, chuẩn bị bước di.
Đình Phong sửng sốt, có gì đó không đúng ở đây, tại sao khi nghe anh giải thích Khả Hân vẫn có thái độ như vậy, càng nghĩ càng khó hiểu.
Ví thế Đình Phong lập tức nhíu mày không vui.
“Đứng lại, em nói rõ ràng cho tôi, tại sao thái độ của em vẫn như thế?”
Khả Hân chỉ lắc đầu, ý muốn nói rằng cô không có lời nào để nói.
Điều này khiến Đình Phong trầm mặt xuống.
Rõ ràng anh đã nghe lời tên Phan Thành chết tiệt kia là chịu nói nhỏ nhẹ: để cởi bỏ khúc mắc giữa anh và Khả Hân, nhưng tác dụng còn tệ hơn cả lúc chưa nói.
Cái gì mà chỉ cần nói lời ngọt ngào với tặng quà.
Quà… Phải rồi, tại sao anh không nhớ ra nhỉ? Đình Phong vội vàng túm lấy tay Khả Hân và kéo cô đi theo mình.
Anh muốn mang cô đi mua sắm.
Khả Hân hết sức hoang mang vì không biết Đình Phong muốn mang cô đi đâu, cho đến khi đã ngồi yên vị trên xe, cô vội vàng hỏi anh điều này.
“Đến nơi rồi em sẽ biết.“ Đình Phong nở nụ cười bí hiểm rồi nhấn ga phóng vút đi.
Không thể ngăn cản được ý định của anh, Khả Hân đành buồn bã cúi đầu.
Lúc nào cũng là như vậy, Đình Phong luôn tự chủ trương tất cả mọi thứ, chưa bao giờ anh chịu hỏi ý kiến xem cô.
có đồng ý hay không.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường với hai hàng cây rợp bóng.
Đây là một trong số ít những con đường ở Sài Gòn sôi động vẫn giữ lại được vẻ tự nhiên của nó.
Những ánh nắng len lỏi qua các tán cây chiếu xuống mặt đất tạo nên những _hình thù kỳ lạ.
Bầu trời không một gợn mây, chỉ thỉnh thoảng có một vài cơn gió hiếm hoi thổi đến để làm dịu hơn cái nắng gắt của một buổi sáng đầu hè.
- -----oOo------