Bé Bin vừa rời khỏi đó thì tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp lại vang lên. Mấy cô bé vẫy gọi cậu nhưng cậu bỏ ngoài tai, tiếp tục đi về phía góc khuất của sân trường, nơi trồng rất nhiều cây cổ thụ xanh mướt.
Khả Hân đột nhiên phát hiện bé Bin đang đi Về hướng mình ẩn nấp. Cô hoảng hốt đứng nép vào một góc, quay đầu không để bé Bin trông thấy.
May mắn, bé Bin lủi thủi đi ngang qua chỗ Khả Hân đứng mà không chú ý nên chẳng biết mẹ xinh đẹp của mình đang có mặt tại đây.
Cậu đi đến trước một cái cây lớn, rút từ trong túi một chiếc bút mực, viết gì đó lên thân cây.
Khả Hân nghiêng đầu chú ý đến động tác của con trai. Đột nhiên, thân hình cô cứng đờ khi nghe được một thứ âm thanh vang lên.
Đó là tiếng khóc bị đè nén trong cổ họng.
Nếu không phải Khả Hân trải qua một thời gian huấn luyện khốc liệt, khiến các giác quan trở nên.
nhạy bén thì cô đã chẳng thể nghe thấy.
Khả Hân đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng dáng cô đơn của một cậu bé run lên từng chập.
Mỗi một tiếng thút thít cậu phát ra giống như lưỡi dao đâm vào trong lòng cô, đau đớn vô cùng. Những lời nói của cậu bé Đăng Khoa kia, Khả Hân đều nghe được. Giây phút ấy, cô hận không thể chạy ra ôm lấy bé Bin, trừng mắt lườm Đăng Khoa và nói: “Ai bảo Đĩnh Vũ không có mẹ. Cô chính là mẹ của Vũ, con dám nói với con trai cô những lời đó một lần nữa, cô sẽ không bỏ qua cho con đâu.” Đáng tiếc là Khả Hân phải kiểm chế lại. Đây.
chưa phải thời cơ để cô xuất hiện trước mặt bé Bin. Cô cần thêm một chút thời gian nữa, chỉ một chút mà thôi.
Mặc dù lý trí mách bảo là vậy, nhưng con tim lại không ngừng thôi thúc Khả Hân tiến tới với con trai mình.
Bé Bin đang ở ngay trước mắt cô, chỉ vài mét là cô có thể ôm cậu vào lòng, hôn lên đôi mắt ngập nước long lanh.
Con trai cô khóc rồi.
“Mẹ xinh đẹp, tại sao mẹ lại bỏ Bin? Mẹ đã hứa sau này có đi đâu cũng đem Bin đi theo cơ Piô, tài sao mẹ lại nói dối?” “Con ghét những người lúc nào cũng nói xấu mẹ. Mẹ xinh đẹp tốt nhất trên đời, tuyệt đối không giống như những lời họ nói.” “Mẹ xinh đẹp, con thực sự rất nhớ mẹ. Rốt cuộc, mẹ đang ở đâu?” Bé Bin nức nở rồi ngồi gục xuống chân để khóc. Những tia nắng cuối ngày phủ lên thân hình cô đơn bé nhỏ của cậu, càng khiển nó trở nên lạc lõng giữa không gian bao la.
Khả Hân ôm lấy ngực. Trái tìm cô đau quá, đau đến nỗi như có ai đang bóp chặt lấy nó mà giày xéo.
“Bin của mẹ, mẹ xin lỗi con nhiều lắm. Tha thứ cho mẹ không thể ở bên con lúc này. Đợi mẹ, nhất định có một ngày mẹ sẽ làm tròn lời hứa, đưa con đi theo.” Nước mắt rơi như mưa không sao kìm lại được, Khả Hân nhắc nhở bản thân phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Cô sợ nếu tiếp tục nhìn bé Bin, cô sẽ không đành lòng mà lao tới trước mặt cậu, vứt bỏ hết mọi Kế hoạch đã dày công chuẩn bị suốt bốn năm qua.
Hít một hơi sâu, Khả Hân quay đầu bước đi.
Không may, chân cô đạp vào một nhúm lá khô, gây ra tiếng động.
Không gian lúc này cực kỳ tĩnh mịch, nêm âm thanh tưởng chừng rất nhỏ ấy lại bỗng nhiên trở rõ ràng hơn, thu hút sự chú ý của cậu bé ngồi xổm kia. Bé Bin ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp bóng lưng của Khả Hân. Gần như ngay lập tức, cậu đứng bật dậy, gào lên bằng âm thanh khản đặc vì khóc: “Mẹ xinh đẹp.” Cả người Khả Hân run lên, từng tế bào trên cơ thể phát đau vì ba chữ hết sức quen thuộc ấy.
Cô vội vã nhấc gót, không dám quay đầu mà nhanh chóng tiến ra ngoài.
“Mẹ xinh đẹp, là mẹ đúng không? Mẹ ơi, đợi Bin với.” Bé Bin vừa khóc vừa gọi. Đôi chân cũng lập.
tức Chạy như bay về hướng người phụ nữ đang đi rất nhanh phía trước.
Khả Hân nhận ra con trai đuổi theo. Cô cắn răng chạy đi bằng tốc độ nhanh nhất khiến bé Bin chỉ còn biết gào thét trong vô vọng: “Mẹ xinh đẹp, dừng lại, đừng bỏ con mà. Mẹ ơi, đừng đi…” Vì chạy quá nhanh nên bé Bin nhất thời không chú ý đến dưới chân. Cậu vấp phải viên đá, ngã sõng soài xuống đất.
Tay chân đau buốt vì xây xước, bé Bin khóc nấc lên một cách tuyệt vọng. Đôi mắt đỏ hoe.
nhìn bóng dáng thân thuộc dần biến mất, lầm bẩm ba chữ: “Mẹ xinh đẹp…” Cát Tiên ngồi trong xe chờ đợi Khả Hân. Vừa.
ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khả Hân giàn dụa nước mắt chạy ra.
Cô hoảng hốt quay đầu lại nhìn chị khi chị bước vào xe, chưa kịp lên tiếng hỏi han gì thì đã thấy Khả Hân nói: “Đi mau, lập tức rời khỏi đây.” Dứt lời, Khả Hân vùi mặt vào hai bàn tay, nước mắt chảy ra từ kẽ các ngón tay, thể hiện sự bất lực và tuyệt vọng.
Cát Tiên không dám chẩn chừ, vội vàng nhấn ga phóng vút đi. Chẳng qua, khi cô nhìn vào gương chiếu hậu, thấy một bóng dáng nho nhỏ khập khiễng chạy theo đẳng xa.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cát Tiên. Khả Hân bị lộ, bé Bin đã nhìn thấy chị nên mới đuổi theo.
Gương mặt cô trầm xuống, tăng tốc để chiếc xe nhanh chóng rời khỏi con đường này.
Thứ nhất, bởi vì đây là yêu cầu của Khả Hân.
Thứ hai là vì cô không đành lòng nhìn đứa bé tội nghiệp đang cô đơn đứng trồng theo trong vô vọng.
Chỉ mới nhìn qua thôi mà trái tìm cô đã thắt lại rồi, chẳng trách mà Khả Hân phải cúi đầu xúong để khóc mà không dám ngẩng lên. Có lẽ cô cũng đoán được bé Bin đuổi theo mình.
Cát Tiên quyết định lái xe đến một nơi mà khi còn ở đây, cô thường tìm đến để khóc mỗi khi buồn.
Chiếc xe đi chẩm chậm rồi dừng hẳn lại ở ven hồ. Nơi này tương đối yên tĩnh, là một trong những địa điểm hiếm hoi nằm trong thành phố mà chưa bị khai thác để xây dựng những khu dân cư đông đúc, hay trung tâm thương mại khổng lồ.
“Julia, xuống đây nào.” Cát Tiên bước nhanh ra ngoài để mở cửa xe cho Khả Hân. Nhìn đôi mắt sưng đỏ và gò má tái nhợt của Khả Hân, cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô tìm một chỗ sạch sẽ, kéo Khả Hân tới ngồi xuống, thưởng thức phong cảnh yên bình trước mặt.
“Trước kia em sống ở cô nhỉ viện, rất ít khi được đi ra ngoài. Nhưng một ngày em và mộ người bạn thân lén lút trốn khỏi đó để đi chơi, tình cờ phát hiện ra nơi này.” kể từ đó, mỗi khi buồn hay cảm thấy uất ức, em đều tới đây cho khuây khỏa. Ở nơi này, chị có thể thoải mái khóc thật to mà không sợ ai chú ý.” Cát Tiên nở nụ cười buồn bã, khuyên nhủ Khả Hân. Suốt quãng đường trên xe, cô thấy Khả Hân khóc, nhưng khóc trong im lặng.
Sự đè nén đau đớn đó cô cũng từng trải qua nên thừa biết nó khó chịu đến mức nào. Bởi vậy, cô thực sự muốn Khả Hân có thể tự do phóng thích cảm xúc.
Thời gian có thể làm thay đổi nhiều thứ ở con người, bao gồm ngoại hình, thói quen hoặc lòng.
Có thể nói, Khả Hân đã có sự lột xác trọn.
vẹn. Chị trở nên mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn, một mình đương đầu với biết bao gian nan, nguy hiểm.
Tuy nhiên, có một thứ mà Khả Hân không thay đổi được, đó là chị luôn luôn muốn che dấu giấu sự trong lòng, hiếm khi chia sẻ với người khác: Không phải chị xấu hổ, mà bởi vì chị sợ làm những người quan tâm đến mình lo lắng.
Cát Tiên nắm tay Khả Hân, giúp cô lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi, tiếp tục an ủi “Julia, em biết chị đau lòng. Không sao hết, một thời gian ngắn nữa thôi là chị và bé Bin có thể đoàn tụ rồi. Em tin rằng, thằng bé sẽ hiểu nỗi khổ tâm hôm nay của chị.” “Hiện tại, chị có thể mở lòng ra, muốn khóc, muốn hét, muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng giữ trong lòng nữa.” Nhìn ánh mắt cổ vũ của Cát tiên, Khả Hân cầm lòng để không rơi nước mắt, nhưng lúc nhắm mắt lại. Hai hàng lệ lại tuôn rơi, cô đã phát ra những tiếng thút thít nhỏ, sau bắt đầu lớn ít rõ ràng.
Tiếng khóc lúc đầu còn nhỏ và cuối cùng biển thành Khả Hân gục đầu vào vai Cát Tiên thổn thức không ngừng, “Cát Tiên, chị rất tàn nhẫn đúng không? Bé Bin chỉ cần nhìn lướt qua bóng lưng cũng nhận ta được mẹ mình: “Vậy mà chị lại bỏ mặc nó để chạy trốn.
“Em biết, chị đừng tự dẫn vặt bản thân. Sớm hay muộn bé Bin sẽ được gặp lại mẹ thôi.” “Chị thực sự rất nhớ thằng bé, muốn ôm lấy nó, nói rằng chị yêu nó biết chừng nào.” “Yên tâm, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi:” Cát Tiên vỗ nhẹ vào lưng Khả Hân, làm điểm tựa cho chị có thể thoải mái bộc lộ nỗi niềm đau khổ. Khả Hân thực sự rất yêu con mình, chẳng trách mà chị lại oán hận Đình Phong đến thế.
Rốt cuộc, là tự tay hẳn đã hủy hoại đi một phần sinh mạng của Khả Hân.
- -----oOo------