Sau khí thống nhất với nhau, ông Kiên quyết định để bà Lụa và Hương Linh ở lại chăm sóc Hoàng Ly, còn mình thì cùng với Nhật Dương, Đình Phong và Khả Hân trở lại khách sạn vào sáng sớm hôm sau.
Bà Kim Nhã muốn trở về nhà để hỗ trợ chồng xử lý khủng hoảng nên không đi cùng.
Nhưng bà nhắc Đình Phong cần báo ngay lại cho bà sau khi đã có kết quả Quản lý khách sạn đã nhận được thông tin nên đón tiếp họ ngay từ ngoài cửa.
Sự cố lần này hết sức nghiêm trọng, hắn không dám chối bỏ trách nhiệm, nhất là nạn nhân còn là một người nổi tiếng.
“Anh dẫn chúng tôi đến phòng giám sát để xem lại đoạn video trích ra từ camera ở sảnh tầng hai khu vực A:“ Đình Phong nhanh chóng lên tiếng yêu cầu quản lý khách sạn.
“Vâng, vâng, mời các vị đi theo tôi.”
Người này là tổng giám đốc tập đoàn Kings.
Hắn đắc tội không nổi nên đành ngoan ngoãn làm theo mọi mệnh lệnh của anh.
Phòng giám sát nằm ở khu vực phía sau tòa nhà A.
Đoàn người đi khoảng mười phút thì tới.
“Cái gì, camera ở đó hỏng?”
Quản lý khách sạn xém chút ngất xìu khi nghe người phụ trách báo cáo.
Hắn cảm thấy ớn lạnh khi bị vài ánh mắt sắc lẹm ném về phía mình.
Người phụ trách theo dõi camera cũng vuốt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, âm thầm kêu khổ.
Thực ra, hắn phát hiện ra camera khu vực đó bị hỏng từ chiều nhưng làm biếng chưa sửa ngay vì nghĩ bụng chắc không ai để ý.
Đển khi có người hốt hoảng chạy vào bảo dưới tầng một đã xảy ra chuyện thì bọn hắn lại nháo nhác chạy ra xem mà quên mất vụ camera này.
` Không ngờ, vì một phút lười biếng mà hắn có nguy cơ cao bị cho thôi việc.
Người giám sát camera càng nghĩ càng ảo não.
Nhất thời, hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào.
“Vâng, bị hỏng từ lúc chiều mà em bận quá chưa có thời gian sửa.”
“Vậy cậu không biết báo cho tôi hay ai đó để xử lý hả.
Cậu có biết rằng sự thiếu trách nhiệm này đã dẫn đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng không?”
Người quản lý khách sạn hận không thể.
chạy lên đạp cho cấp dưới vài cái.
Giờ thì hay rồi, hoàn toàn chọc giận mấy người đang tìm kiếm thông tin này.
“Vị trí này chỉ có 1 camera thôi hả?”
Nhật Dương cau mày hỏi.
Không có đoạn video trích dẫn ở camera làm bằng chứng thì cực kỳ bất lợi cho Khả Hân.
Bây giờ chỉ có thể lần theo đầu mối khác may ra mới có chút hi vọng.
Anh nhớ Khả Hân có nói, sở dĩ cô xuất hiện ở khu vực buổi lễ kỷ niệm là do một người phục vụ đã chạy đến nói rằng có một đứa bé bốn tuổi đi lạc.
Theo mô tả của hắn thì rất có thể đỏ là bé Bin nên Khả Hân mới đi theo.
Như vậy thì có hai trường hợp xảy ra.
Thứ nhất, ngay từ đầu Tường Vy đã lên kế hoạch và thuê người lửa Khả Hân tới.
Nếu tìm ra kẻ đó thì dù dùng cách nào cũng phải moi được thông tin.
Thứ hai, người này đúng là đã nhìn thấy bé.
Bin đi lạc, vô tình nhờ tới sự trợ giúp của Khả Hân mà không ngờ rằng cô chính là mẹ ruột của thằng bé.
Nếu đây là sự thật thì cũng không chứng minh được gì nhiều ngoài việc càng khiến mọi người nghĩ rằng Khả Hân vì ghen tuông nên trút giận lên người Hoàng Ly.
Tuy nhiên, hiện cũng chẳng còn đầu mối khác nên dù chỉ có một hi vọng nhỏ nhoi anh cũng phải thử.
“Mở phần camera phòng tổ chức sự kiện tầng 7 khu vực B cho tôi.”
Nhật Dương yêu.
cầu người giám sát camera cho xem lại đoạn video ở sự kiện mà anh và Khả Hân tham dự.
Hơi thở trên người Đình Phong càng phát ra lạnh băng.
Đến hôm nay anh mới biết việc Khả Hân giấu anh chuyện trở thành gương mặt đại diện của ứng dụng DFD.
Bị Đình Phong nhìn bằng ánh mắt sắc như dao, Khả Hân hơi run rẩy, nhưng nhanh chóng đứng thằng người, đón nhận ánh mắt ấy.
Thật nực cười, đến chuyện lớn như tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ mà Đình Phong còn giấu cô, chỉ đưa một mình cu Bin tới.
Vậy mà hiện tại anh còn oán trách cô chuyện này.
Sao anh không nghĩ tới việc, chỉ vài ngày trước, anh còn mạnh miệng tuyên bố sẽ công khai thân phận cô? Vết thương trên người cùng sự thất vọng đối với chồng khiến Khả Hân rất mệt mỏi.
Nhưng dù vậy, cô cũng không thể tỏ ra yếu ớt.
Cô phải chứng minh rằng mình trong sạch.
“Dừng lại, phóng to hình ảnh của hắn lên cho tôi.”
– Giọng nói của Nhật Dương vang lên bất chợt thu hút sự chú ý của Khả Hân và Đình Phong.
Hai người đồng thời nhìn lên màn hình, thấy hình ảnh Khả Hân đang đứng nói gì đó người nhân viên.
Sau đó, họ cùng đi ra ngoài.
“Chính là anh ta.“ Khả Hân vội vàng kéo tay áo Nhật Dương, ra hiệu cho anh biết.
“Lập tức gọi người này đến đây đối chất cho tôi.”
Sẵn cơn bực bội trong người nên Đình Phong quay đầu quát lên với quản lý khách sạn.
Anh ta lật đật bước lại nhìn kỹ người nhân viên đó, cố gắng nhớ xem đây là ai.
Vì khách sạn có quy mô lớn nên số lượng nhân viên rất đông.
Nhất thời, hắn không thể nhớ được hết tất cả mọi người.
“Tôi biết cậu ta, để tôi gọi cậu ta tới đây ngay”
Người giám sát camera sốt sắng nói và rút điện thoại ra gọi.
Cuối cùng thì hắn cũng tìm được cơ hội lấy công chuộc tội, hỉ vọng quản lý của hắn niệm tình hắn giúp đỡ được chút ít mà mắt nhắm mắt mở tha cho hắn lần này.
Trong quá trình đợi người đến ba mặt một lời.
Ông Kiên yêu cầu Khả Hân thuật lại một lần nữa tất cả mọi chuyện.
Thực ra, Khả Hân cảm thấy ba của Hoàng Ly là người tốt.
Từ lúc cô xuất hiện đến giờ ông chưa hề buông lời mắng chửi dẫu cô là đối tượng bị tình nghỉ trong việc làm hại con mình.
Khẽ thở dài, Khả Hân bắt đầu thuật lại câu chuyện dưới sự trợ giúp của Nhật Dương bởi ông Kiên không hiểu được ngôn ngữ người câm điếc.
Đình Phong ở bên cạnh mặt đen như than.
Lại một lần nữa Khả Hân quẳng anh qua một bên và chọn lựa nhờ vả Nhật Dương.
Trong lòng Đình Phong dâng lên một cỗ ghen tuông.
Anh quên mất rằng, nếu không phải anh lựa chọn tin vào mắt mình, hay nói cách khác là tin Hoàng Ly thay vì Khả Hân làm cô thất vọng, cô đã không cần nhờ tới người khác làm gì.
“Không đúng, con gái tôi tuyệt đối không phải người như vậy.”
Khi nghe Khả Hân nói đến chuyện Hoàng Ly tự tát vào mặt mình sau đó diễn kịch để làm mọi người chú ý, ông Kiên lập tức lắc đầu phản bác, hơi thở cũng lạnh lùng hơn.
Ông nhìn Khả Hân bằng ánh mắt thất vọng.
Ông đã nghĩ cô chỉ vô tình đẩy Hoàng Ly xuống trong một phút nóng giận vì hiểu lầm, hoặc con gái ông sảy chân ngã.
Nhưng những lời kể của cô khiến ông cảm thấy bị xúc phạm.
Hơn ai hết, ông hiểu con gái mình lương thiện đến nhường nào.
Ngay từ hồi nhỏ, Hoàng Ly đã luôn thích nhường nhịn, giúp đỡ người khác.
Đến khi lớn lên tính cách này của cô vẫn không thay đổi.
Vì vậy, ông chắc chắn Khả Hân nói dối chuyện Hoàng Ly muốn tranh giành Đình Phong với cô.
Có thể Hoàng Ly còn sót lại chút tình cảm xưa cũ với cậu ta, nhưng cô sẽ không vì thế mà trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình hai người.
Phản ứng của ông Kiên làm Khả Hân có chút buồn bã nhưng không trách ông.
Đặt mình vào vị, trí của ông thì cô cũng lựa chọn tin tưởng con gái mình hơn là kẻ xa lạ.
“Tính cách con người có thể thay đổi.
Hoàng Ly đã xa quê hương bốn năm.
Ai biết được trong thời gian đó cô ta vẫn giữ được tính cách lương thiện như cũ hay là… “Cậu im miệng, không biết gì về con gái tôi thì tốt nhất đừng suy đoán lung tung.”
Ông Kiên tức giận chỉ trích Nhật Dương.
Một chút thiện cảm dành cho chàng trai này cũng nhanh chóng biến mất.
Nhật Dương không thèm quan tâm đến việc người khác nghĩ mình như thế nào, anh chỉ muốn giúp Khả Hân chứng minh trong sạch mà thôi.
Giữa lúc không khí căng như dây đàn và có thể đứt bất cứ lúc nào, cánh cửa phòng trực mở ra, một người đàn ông có dáng vẻ nhỏ nhắn đi vào.
Tất cả mọi người đều mau chóng nhận ra đây chính là người nhân viên đã xuất hiện trong đoạn video trên màn hình.
Lúc này, hắn tỏ ra rất lo lắng, quần áo cũng không kịp mặc cho ngay ngắn.
Điều này chứng minh hẳn vội vã tới đây ngay khi được gọi.
“Cậu là Định Văn Quý?“ Lúc này, quản lý khách sạn đã nhớ ra tên của hắn nên mở miệng hỏi.
Người này mới vào.
làm việc tại khách sạn được vài tháng, tuy hơi lẻo mép nhưng bản chất không xấu.
“Vâng, chính là em”
Đỉnh Văn Quý lí nhí trả lời, không dám ngẩng lên đối diện với vài người còn lại.
“Anh nhớ cô gái này không?”
Đình Phong đột ngột lên tiếng, đồng thời đánh mắt về phía Khả Hân, truy hỏi.
Khả Hân nhìn người này không chớp mắt, hi vọng hắn nói ra những điều mình biết.
Đinh Văn Quý nhìn Khả Hân, ánh mắt lóe lên một tia tính toán nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Hắn gật đầu nói: “Tôi biết”
“Kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối lý do anh tiếp cận cô gái này.
Tốt nhất là đừng nói dối gì cả, nếu không anh sẽ hối hận đấy.”
Nhật Dương đánh tiếng phủ đầu.
Người này cho anh một cảm giác rất khó tin tưởng nhưng dù sao cũng đã tới rồi, phải moi được thông tin hữu Ích từ anh ta.
Đinh Văn Quý gật đầu như đảo tỏi, bắt đầu
- -----oOo------