Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 97: Giai nhân vô hình




Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến[1]

[1. Hai câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Dịch là ‘Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền; Dưới trên tìm khắp mơ huyền thấy chi’ (Tản Đà dịch)]

Giờ thì Thu Hàn Nguyệt đã hiểu được nỗi thê lương vô vọng của câu thơ thiên cổ này.

Thu Quan Vân dùng mọi phép thuật mà y biết, thi triển mọi mánh lới, hơn mười ngày trôi qua, vẫn không bắt được chút tin tức nào của Linh Nhi. Dường như, trong trời đất rộng lớn, vũ trụ bao la này, tiểu nha đầu bé xíu ấy chưa từng tồn tại, tiếng cười vui vẻ vô tư đó, những ân ái triền miên đó, hoàn toàn chỉ là giấc mộng xuân của hắn mà thôi… Hắn chìm trong sự tuyệt vọng vô bờ, phải dốc toàn bộ sức lực để cầm cự ý chí, nghiêm cấm mình không được nghĩ đến kết quả, ép mình phải nghĩ đến con đường phía trước, mưu kế phía trước.

“Bà nó chứ, bổn thiếu gia không tin, bổn thiếu gia đường đường là Vu tộc đệ nhất mĩ thiếu niên, là phù thủy Vu giới giỏi nhất thiên hạ mà lại bị chuyện vớ vẩn này làm khó!”

Rồi lại hàng loạt những lần tìm kiếm khác tiếp tục, không có kết quả, Thu Quan Vân lúc đó buột miệng chửi rủa, Thu Hàn Nguyệt ngồi im lặng tại chỗ, chẳng nói cũng chẳng phản ứng gì.

Sự bất thường của hắn, khiến Thu Quan Vân cảnh giác, “Hàn Nguyệt ca ca, huynh… không phải vì quá nhở nhung tiểu tẩu tử, mà nảy sinh ý định gì đấy chứ?”

Thu Hàn Nguyệt chậm rãi ngước mắt lên, “Đúng là đã nảy sinh ý định khác.”

“… Ý định thế nào?”

“Ta không nên đặt hết hy vọng vào một mình đệ.” Hắn giơ tay, ngăn cơn thịnh nộ sắp nổ ra của mĩ thiếu niên. “Không phải ta nghi ngờ khả năng của đệ, mà là, đây vốn là việc của ta, nhưng ta bàng quan khoanh tay đứng nhìn, chẳng làm gì cả. Trong tình hình này, thực không xứng với danh phu quân của nàng.”

“Không thể nói thế được, Hàn Nguyệt ca ca là phàm nhân…”

“Không.” Thu Hàn Nguyệt lắc đầu. “Đã liên quan tới phụ nữ tới tình cảm, thì dù là người hay thần, cũng một trái tim đó mà thôi. Điều ta có thể làm không chỉ ngồi đợi một cách vô nghĩa thế này.”

“Hàn Nguyệt ca ca định thế nào?”

“Ta muốn đi tìm Linh Nhi.”

“Bắt đầu tìm từ đâu?”

“Tìm khắp từng tấc đất, tìm từng con phố.”

“Cách ấy, thực sự không giống như cách mà Hàn Nguyệt ca ca có thể nghĩ ra.”

“Đúng l nghe hơi ngốc nghếch, cỏ vẻ bất lực, nhưng đã là người phàm, thì cũng chỉ nên làm việc mà người phàm có thể làm được mà thôi. Nếu ta không có những người họ hàng như đệ, ta cũng chỉ còn cách ấy, đúng không?”

“Trước mắt Hàn Nguyệt ca ca có Quan Vân giúp đỡ, mà lại đi dùng cách ấy, chẳng phải hơi cổ hủ à?”

“Ta không định làm phiền Quan Vân nữa.” Thu Hàn Nguyệt từ từ đứng dậy, cung kính hành lễ với đường đệ luôn luôn xuất hiện bất cứ lúc nào hắn cần tới sự trợ giúp này. “Tấm chân tình của Quan Vân, sâu nặng như núi, thật làm phiền Quan Vân quá.”

Thu Quan Vân nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, biết hắn đã hạ quyết tâm, bèn đáp: “Như thế cũng tốt, có câu nói rằng ‘tình cảm động trời xanh’, mặc dù lời nói ấy chưa được kiểm chứng, nhưng cũng vẫn có hy vọng. Hàn Nguyệt ca ca cứ đi làm việc mình nên làm, Quan Vân cũng làm việc của Quan Vân, chỉ là…” Ngập ngừng một lát, “Mấy ngày nữa, Quan Vân vẫn cần tới sự trợ giúp của Hàn Nguyệt ca ca.”

“Ý Quan Vân là, vẫn còn phép đệ chưa dùng tới?” Thu Hàn Nguyệt vui mừng ra mặt.

“… Đương nhiên là còn.”

“Vậy tại sao lại phải đợi thêm vài ngày nữa?”

“Bởi vì…” Thu Quan Vân hơi nheo mắt, “Trong thời gian này, Quan Vân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Cũng bởi vì, chưa đến phút cuối cùng, phép đó không thể tùy tiện mang ra dùng.

“Tiên tử có tin tức của Linh Nhi rồi?”

Đêm khuya trăng lặng, trong Ý An cung, Lương hậu chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên thấy ánh nến trên bàn nhảy nhót, định thần nhìn lại, bên bàn, Phi Hồ tiên tử tà áo tung bay, như đứng trong tiên cảnh, bất giác vui mừng, bèn ngẩn đầu lên hỏi.

Phi Hồ tiên tử lắc đầu: “Có lẽ ta đã nhận định tình hình sai rồi, mục tiêu của người đó không còn là ta nữa.”

“Không còn là tiên tử?” Lương hậu thấy nhói tim. “Vậy là Linh Nhi ư?”

“Hắn muốn ta và Linh Nhi phải đau lòng, lặp lại cảnh chia cắt hơn hai mươi năm qua.” Phi Hồ tiên tử nhếch môi lên cười, dường như sự ly biệt giữa mẹ và con, trải qua đau khổ giày vò giờ cũng nhẹ như gió như mây.

Song, Lương hậu lại cảm nhận được rõ ràng nỗi đau đớn và mỉa mai của Phi Hồ tiên tử đằng sau nụ cười ấy, “Ta có thể làm được gì cho tiên tử và Linh Nhi?”

“Phiền hoàng hậu hãy mời vị họ hàng kia ra mặt.”

“… Bá phụ của ta?”

“Đúng thế.”

“Ngày mai Quan Vân sẽ đưa ta về cố quốc một chuyến.”

Phi Hồ tiên tử trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên chắp tay hành lễ, “Mong hoàng hậu hãy nhận của ta một lễ này.”

“Việc này…” Lương hậu vội đi tới, “Tiên tử sao lại làm thế?”

“Những việc hoàng hậu làm cho Linh Nhi, nghĩ cho Linh Nhi cũng đủ để nhận một lễ này của ta rồi.”

“Linh Nhi là thê tử của Thu Hàn Nguyệt, ta lại coi Linh Nhi như con gái, những gì ta làm ta nghĩ cho Linh Nhi là điều đương nhiên thôi. Huống hồ so với Quan Vân, những việc ta làm được quá ít, thực sự không dám nhận lễ này của tiên tử.”

“Nói tới Quan Vân…” Phi Hồ tiên tử vẻ mặt giãn ra, “Người đưa Thu Hàn Nguyệt ra khỏi nhà lao, chính là hắn phải không?”

Lương hậu chậm rãi lắc đầu, cười đáp: “Tiên tử nói thế, là đánh giá thấp con rể của mình rồi. Hàn Nguyệt ra khỏi nhà lao đó, không cần ai trợ giúp cả.”

“Người con rể này… nếu lệnh bá phụ đến mà không tìm ra tung tích của Linh Nhi, thì cũng đành hy vọng vào hắn và mật pháp của Vu giới mà thôi. Nhưng, không biết bình thường thề non hẹn biển, tới lúc quan trọng còn lại được bao phần?”

Lương hậu thoáng chau mày, “Tiên tử pháp lực cao thâm, chắc sớm đã nhìn thấu quá khứ của hai người họ, sao còn nghi ngờ tấm tình si của Hàn Nguyệt?”

“Bởi vì lần này thứ mà hắn phải hy sinh, nhiều gấp trăm lần so với trước kia.”

Lương hậu kinh ngạc bịt miệng: Trăm lần ư? Còn phải hy sinh gấp trăm lần so với những đêm đấu trí đấu dũng với hai quỷ sai Minh giới ư? Rốt cuộc là phải hy sinh như thế nào? “Là nỗi khổ về thể xác hay nỗi đau về tinh thần?”

“Cả hai. Mà phương pháp này chỉ được sử dụng khi đã lâm vào cảnh bất đắc dĩ. Bởi vì, nếu hắn không chịu được sự giày vò đó mà giữa đường rút lui, thì sẽ khiến Linh Nhi càng thêm nguy hiểm hơn, và nhân sinh của hắn với tiểu nha đầu, cũng sẽ chấm dứt từ đây.”

Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng như ánh bạc, phủ xuống tây lầu, khiến bóng tây lầu đổ dài. Trong đám cây lá xum xuê, một đôi mắt thấp thoáng xuất hiện, ánh mắt tối thẫm như đêm, sâu như biển.

Người đó, chính là Thu Hàn Nguyệt.

Phương Nam hạn hán nặng, thái tử phải xuống phía nam để giám sát đôn đốc công việc, chuyện xảy ra quá đột ngột, nên đương nhiên không thể cung cấp thêm tin tức gì cho hắn. Lần này hắn tới đây, là muốn thăm dò tin tức của hoàng hậu, không ngờ có khách, khiến hắn phải làm tiểu nhân một lần, nhưng cũng thật trùng hợp, những gì hắn cần nghe đã nghe được hết, không uổng chuyến đi này.

Tiếng mõ báo canh vang lên, vừa qua canh ba, mấy chú chim nằm ngủ trên cành cây tung cánh bay, gió thổi lao xao, không một bóng người.

Trong phòng, Phi Hồ tiên tử cùng Lương hậu đều im lặng, lắng nghe, rồi hai tiếng thở dài vang lên. “Hoàng hậu thật sự cho rằng hắn sẽ làm được sao?” Phi Hồ tiên tử hỏi.

“… Nếu đúng như những gì Phi Hồ tiên tử nói, nỗi đau đớn khó khăn gấp trăm lần trước đó, ta cũng không dám khẳng định điều gì, tất cả đành trông chờ tạo hóa của hai người đó thôi.” Lương hậu buồn bã đáp.