Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 96: Nói lời vô tình




Quá lo lắng quá buồn phiền, tim bị tổn thương, khiến khí huyết nghịch chuyển, tổn hao tinh thần, cần được điều hòa tĩnh dưỡng, an thần ổn tâm, không được lo lắng làm việc quá sức, tâm trạng không được kích động…

Ngự y dặn đi dặn lại, nên Thu Minh Hạo không dám khinh suất, vì vậy, không thể chấp nhận mong muốn đi tìm thê tử của Thu Hàn Nguyệt.

Ban đêm, nằm trên sập trong nhà lao, được thái tử đặc biệt dặn dò nên trên sập có trải một tấm thảm dày, Thu Hàn Nguyệt nhắm chặt hai mắt, vờ ngủ trước đôi mắt thăm dò chăm chú của thị vệ tâm phúc do thái tử phái tới vừa để bảo vệ vừa để giám sát hắn. Hôm đó khi trời vừa hé sáng, thị vệ của phủ thái tử kinh hoàng phát hiện ra, trong nhà lao đã chẳng còn bóng người.

Thu Hàn Nguyệt vận dụng thuật co mình của sư môn để thoát thân qua khe cửa nhỏ hẹp nơi nhà lao, vừa có được sự tự do, hắn lập tức tới phủ đệ của gia đình danh gia vọng tộc Âu Dương phủ đệ. Mối quan hệ với Âu Dương gia, bắt nguồn từ trang chủ Tỉnh Xuân Trang – Nguyên Mộ Dương, trong quá trình đi lại với Nguyên Mộ Dương hắn đã kết giao với em rể của trang chủ, cũng chính là nhị trang chủ Âu Dương Bắc Húc. Mối quan hệ của cả hai mặc dù đạm bạc như nước, nhưng lại rất hiểu nhau, lần này gặp nạn, Âu Dương Bắc Húc sau khi biết tin đã cho người lén vào nhà lao thăm nom, không cần quá nhiều những lời hỏi han sáo rỗng, người đó lập tức hiểu mình có thể giúp tới đâu.

“Nhị trang chủ không cần phải làm quá nhiều, Thu Hàn Nguyệt chỉ cần một chỗ trú chân thôi.”

“Được.” Âu Dương Bắc Húc hào sảng gật đầu. “Thu thành chủ đã nói như thế, thì cứ coi nơi này là nhà của mình, bộc dịch trong viện tử đều là tâm phúc của Bắc Húc, Thu thành chủ cứ việc sai bảo, Bắc Húc không quấy rầy nữa, cáo từ.”

Âu Dương Bắc Húc rời đi, Thu Hàn Nguyệt cũng cho đám người hầu trong phòng lui ra, rồi quay người về phía bóng tối nói: “Ngươi đi theo cũng đủ lâu rồi đấy, còn không ra à?”

Chưa thấy người, đã thấy tiếng, một tràng “hê hê” vang lên, Thu Quan Vân tuyết y ngọc mạo xuất hiện, “Hàn Nguyệt ca ca sao biết ta tới?”

Thu Hàn Nguyệt mặt không biểu cảm, điềm đạm đáp: “Vừa rồi ngươi thỉnh thoảng lại làm gió lạnh thổi qua người nhị trang chủ, thổi sang cả ta.”

“Hê hê, nói hay nói hay, tiểu đệ cũng là muốn giúp Hàn Nguyệt ca ca thử xem gan của vị nhị trang chủ này to đến đâu, để tránh tới lúc hắn co vòi sợ hãi, thì tung tích của Hàn Nguyệt ca ca sẽ bị bại lộ, hê hê…”

“Che giấu khâm phạm của triều đinh tội danh này lớn thế nào, đệ còn hiểu hơn ta. Nếu ta đã dám bỏ trốn tới đây, cũng có nghĩa ta rất tin tưởng vào chủ nhân của viện tử này. Vừa rồi hành động đó của đệ, đổi lại nếu là người bình thường, sớm đã bị dọa cho mất hồn mất vía rồi. Ta biết gần đây đệ có hiềm khích với Bách Diêu, nên muốn trêu chọc nam tử trong thiên hạ, nhưng nếu để bổn thành chủ thấy hành động đó của đệ lần nữa, thì bổn thành chủ không dám làm phiền Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên ra mặt nữa.”

“Hê hê hê, Hàn Nguyệt ca ca đừng giận đừng giận, chúng ta hãy nói về chuyện chính đi, giờ làm thế nào để cứu được tiểu thê tử mới là quan trọng, đúng không?”

Thu Hàn Nguyệt đúng là có ý muốn khai thông những khúc mắc trong lòng Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên này, nhưng giờ e không phải lúc.

“Đệ đã thăm dò được gì rồi?”

Thu Quan Vân nghiêm sắc mặt, lắc đầu: “Chẳng có tin tức gì.”

“Đối thủ quả nhiên rất mạnh.”

“Mạnh ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.”

“Không có cách gì để đối phó?”

“Cũng không hẳn là thế.” Đôi môi xinh đẹp của Thu Quan Vân cong lên cười giảo hoạt, “Nếu Hàn Nguyệt ca ca chịu phối hợp, bổn thiếu gia cũng không ngại đấu một trận với đại nhân vật kia.”

Mắt Thu Hàn Nguyệt đột nhiên sáng lên, “Nói”.

“Ừm…” Một thoáng chần chừ do dự xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Thu Quan Vân, “Một khi dùng phép này, thì người phải chịu khổ nhất là Hàn Nguyệt ca ca, Hàn Nguyệt ca ca có muốn suy nghĩ thêm không?”

Đôi mày kiếm của Thu Hàn Nguyệt nhướng lên, không đáp mà hỏi lại: “Đệ thấy thế nào?”

“Ta đương nhiên hiểu, vì tiểu tẩu tử, Hàn Nguyệt ca ca có thể hy sinh tất cả, nhưng lần này không giống những lần trước, việc mà Hàn Nguyệt ca ca phải làm, không chỉ là chảy máu, đau đớn đôi chút thôi đâu, mà còn phải…”

“Ta muốn nghe tường tận.”

“Được!” Thu Quan Vân đập bàn đứng dậy, “Chỉ riêng sự si tình và chung thủy này của Hàn Nguyệt ca ca cũng đã đánh bại hết đám đàn ông thối trong thiên hạ rồi, bổn mĩ thiếu niên nhất định sẽ giúp Hàn Nguyệt ca ca! Đi, chúng ta hãy song kiếm hợp bích, huynh đệ đồng tâm, khiêu chiến với quyền uy của vị nhân vật trong trời đất kia, lưu danh sử xanh, tiếng thơm muôn đời…”

“…” Nhất thời, Thu Hàn Nguyệt chẳng biết phải nói sao.

Mặt trời vừa lên, những tia nắng ban mai rọi qua các lớp lá trúc, chiếu những đường vằn vện lên đôi giầy màu trắng thêu cánh đào, lúc này đôi giầy ấy đang lê bước, đến trước một cánh cửa cũng được làm bằng trúc, rồi lại đứng im, dịch ra xa, song, lặp đi lặp lại hành động ấy, tới gần, rồi lại dịch ra xa, cứ thế, cho tới tận khi mặt trời lên cao, cuối cùng người bên trong cánh cửa không kìm được, rời mắt khỏi cuốn sách trong tay, nói: “Cô nương muốn vào thì vào đi.”

“Có được không?” Đôi giầy nhỏ trước cánh cửa đứng khựng lại, gió thổi nhè nhẹ khiến tà váy tung bay, hất tung lên trên cơ thể lung linh, chạm cả vào khuôn mặt xinh đẹp, lúc này, trên khuôn mặt ấy đang nở một nụ cười ngượng nghịu như cánh hoa đào. “Đại thúc không giận Linh Nhi chứ? Linh Nhi có thể vào không?”

“Nếu ngươi lại hỏi nữa, thì không cần vào đâu.”

“Không hỏi không hỏi nữa, vào, Linh Nhi vào, Linh Nhi vào đây!” Vội vội vàng vàng, đôi giầy nhỏ bước qua ngưỡng cửa, khuôn mặt lập tức che lấp ánh nắng ấm áp bên ngoài, đi về phía người ngồi trong phòng, khiến đôi mắt sau hút trong đó phải nheo lại.

“Chẳng phải cô nương rất thích ngủ nướng sao? Hôm nay dậy sớm vậy?” Người trong nhà hỏi.

“Linh Nhi muốn hỏi, nhưng Linh Nhi ngủ không ngon giấc…”

Người đó hừ lạnh một tiếng rất khẽ, “Lại đang nhớ ca ca của cô nương sao? Hay là mẹ của cô nương?”

“Cả hai…” Linh Nhi vặn chặt các ngón tay, ngượng ngùng đáp: “Linh Nhi cũng nhớ đại thúc.”

“…Ta?” Đôi môi mỏng nhếch lên cười.

“Hôm qua đại thúc rất giận, Linh Nhi cũng buồn.”

“Thế ư?” Đôi môi mỏng đó lại dịu xuống, “Vậy cô nương cần phải quen dần đi, từ nay về sau, số lần cô nương buồn, sẽ không đếm được đâu…”

Đôi mắt đẹp của Linh Nhi mở to, “Đừng mà!”

“Đừng! Đâu phải cứ ‘đừng’ mà được…”

“Linh Nhi không muốn đại thúc giận như thế!”

Đôi lông mày lạnh lùng nhướng lên.

“Đại ca ca nói, tức giận rất có hại cho thân thể, vì vậy đại ca ca chỉ muốn Linh Nhi cả ngày vui vẻ thôi. Đại thúc giận như vậy, nhất định sẽ rất có hại, Linh Nhi không muốn đại thúc bị tổn hại tới cơ thể.”

“Tại sao?” Ta không phải là kẻ ngươi chán ghét nhất, là kẻ ngươi không muốn gặp nhất trên đời này sao?

Ký ức của ngươi bị xóa sạch, trí tuệ bị lấy mất, lẽ nào cảm giác cũng biến mất rồi?

“Bởi vì đại thúc là người Linh Nhi yêu quý.”

Yêu quý? Lại là hai từ đó! Hai từ này đối với người đó vừa xa lạ vừa đau đớn! Những ngón tay dài cầm cuốn sách bỗng dưng siết chặt, “Cô nương dựa vào cái gì mà nói yêu quý ta? Ngươi đã từng thật sự yêu quý ta chưa? Nếu ngươi biết ta là…” Thì sẽ ném cho ta ánh mắt chán ghét, sẽ dùng đủ mọi cách để thoát khỏi ta.

“Không đâu!” Linh Nhi hất cái cằm xinh đẹp lên, nghiêm túc đáp: “Yêu quý là yêu quý, không yêu quý là không yêu quý, cho dù biết hay không biết, Linh Nhi đều yêu quý! Linh Nhi có thể biết chính xác người nào mình thích người nào mình không…”

“Ngươi có thể gì cơ? Có thể yêu quý ta không so đo sao?”

“Có thể…”

“Ngươi có thể không đi tìm ca ca của mình, mẹ của mình, chỉ vì yêu quý ta mà ở bên ta sao?”

“Không thể!”

“Không thể phải không?” Người đó cười lạnh như dao, ánh mắt như băng, “Nếu đã vậy, ta sẽ khiến ngươi không bao giờ gặp được ca ca, gặp được mẹ! Như thế, ngươi sẽ chán ghét ta phải không?”

“… Không đâu.”

“Không đâu?” Người đó khẽ ngẩn ra.

“Đại thúc là người tốt, đại thúc đã nhận lời Linh Nhi giúp Linh Nhi cứu ca ca, đại thúc sẽ không để Linh Nhi không được gặp ca ca không được gặp mẹ…”

Sự tin tưởng hoàn toàn này, sự nhận định mù quáng này, nếu là ở kiếp trước, hắn sẽ yêu quý trân trọng như châu như ngọc, nhưng kiếp này, hắn sẽ ném bỏ không thương tiếc!

“Vậy thì, lúc này, ta sẽ nói lại cho ngươi biết lần nữa, ta sẽ không giúp ngươi cứu ca ca, cũng không cho mẹ con ngươi được đoàn tụ, cuộc sống của ngươi vĩnh viễn sẽ ở lại đây thôi, và sự chia ly của ngươi với họ sẽ là mãi mãi.” Đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười tàn ác, “Như vậy, ngươi còn cho ta là người tốt nữa không?”

“Đại thúc.”

Nhìn thấy vẻ tươi sáng trên khuôn mặt của tiểu nha đầu biến mất đúng ý nguyện, hắn cười càng đắc ý hơn, ánh mắt càng khinh miệt hơn: Giờ, ngươi sẽ lại giống như kiếp trước, hét lên một tiếng “ta hận người” phải không?

“Đại thúc… đừng như thế mà.”

“… Cái gì?”

“Đại thúc đừng giận, sẽ tổn hại tới sức khỏe, Linh Nhi rót trà cho đại thúc nhé? Uống trà xong, lửa giận trong bụng sẽ bị dập tắt, sẽ không bị tổn thương…”