Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 95: Kiếp nạn ư




“A, đẹp quá, đẹp quá!”

Suốt cuộc hành trình không biết mình sẽ đi đâu, sau hết núi lại tới sông, đột nhiên cảnh đẹp hiện ra, nhìn thấy sương mây quấn quýt, thác nước tung bay, nghe thấy tiếng chim hót, tiếng nước suối róc rách, một căn nhà ngói đỏ tường xanh xuất hiện trong rừng trúc dưới chân núi, cảnh đẹp như họa, trông giống tiên cảnh hơn. Sau khi vào nhà, thấy rèm phủ màu xanh, bài trí trang nhã, càng khiến người nhìn ngắm vui hơn.

“Nhà của đại thúc đẹp quá, đẹp như nhà của Linh Nhi và ca ca vậy!” Linh Nhi quay vòng vòng, váy tung bay, cười tươi như hoa.

Người được gọi là đại thúc kia cũng mỉm cười: “Cô nương thích không?”

“Ừm, Linh Nhi rất thích nơi này.”

“Cô nương thích thì tốt.”

“Ồ?” Linh Nhi tò mò nhìn người kia: “Một nơi đẹp thế này, mà chỉ có một mình đại thúc sống thôi sao?”

“Cô nương đến đây, chẳng phải là hai người ư?”

“Đúng thế, đúng thế… nhưng…” Nụ cười đang tươi rói của Linh Nhi bỗng dưng bị thay thế bởi vẻ ưu phiền. “Linh Nhi không thể ở đây lâu với đại thúc được.”

“Tại sao không thể ở lâu?” Vẻ mặt người đó bắt đầu xuất hiện nét không vui, “Cô nương không phải vừa nói rất thích nơi này hay sao?”

“Linh Nhi muốn về nhà với ca ca, với mẹ, không muốn ở với đại thúc đâu.”

“… Thế ư?” Người đó hỏi lại rất khẽ, “Trong lòng cô nương, họ quan trọng như thế sao?”

“Ừm!” Cái đầu nhỏ xinh của Linh Nhi gật mạnh.

“Trong ký ức của cô nương, ngoài họ ra, còn ai quan trọng như vậy nữa không?”

“… Ừm?” Linh Nhi nghe rất mơ hồ.

“… Không sao.” Người đó cười, “Không sao đâu. Đi lâu như vậy, chắc cô nương đói rồi? Dưới lồng bàn có thứ điểm tâm mà cô nương thích…”

“Thật không?” Chiếc miệng nhỏ xinh của Linh Nhi lại vui vẻ reo lên, nhảy nhót đến bên chiếc bàn tròn đặt ở giữa nhà, phía trên được phủ bởi một miếng vải đỏ, Linh Nhi mở ra, nhón một miếng bánh cho vào miệng. “Bụng Linh Nhi đói thật… ngon quá… đại thúc thật tốt, Linh Nhi thích đại thúc…”

“Cô nương… thích… ta?” Người đó thoáng ngẩn ra.

“Đúng vậy… Linh Nhi thích đại thúc… ừm, ngon quá, ngon ngon quá…” Chiếc miệng xinh hoạt động không ngừng, và cũng đang cố gắng diễn đạt tình cảm trong lòng.

“Chỉ một chút điểm tâm thế này, đã khiến cô nương thích ta quý ta ư?” Người đó khẽ hỏi, nhưng nhỏ như đang nói với chính mình.

Linh Nhi đang vô cùng cảm động trước mĩ thực trên bàn, nên chẳng nghe thấy.

Ánh mắt người đó sáng lên, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, nói: “Bên cạnh có món trà cỏ thơm mà cô nương thích nhất đấy.”

“Ừm… đa tạ đại thúc… ngon quá… trà cũng ngon… đại thúc thật tốt…”

“Ta thật tốt?” Khóe miệng người đó nhướng lên cười. “Muốn được người khác yêu quý, thì ra lại đơn giản như thế?”

Những lời này, Linh Nhi nghe rất rõ, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Linh Nhi quý đại thúc, đại thúc đưa Linh Nhi tới một nơi đẹp thế này, cho Linh Nhi ăn những món ngon, còn giúp Linh Nhi… ồ!”

Vì mải ăn uống mà quên mất việc chính, giờ nhớ tới cái miệng nhỏ ngừng nhai, miếng bánh chưa kịp nuốt bị tắc ở cổ, khiến khuôn mặt Linh Nhi đỏ bừng vì nghẹn bánh.

“Á… ồ…”

“Cô nương…” Người đó lo lắng, “Cô nương có chuyện gì thế?”

“A… a… a…” Linh Nhi không thể nói, chỉ có thể dùng tay ra sức chỉ vào cổ mình.

Sau khi hiểu ý, người đó lập tức cầm chén trà trên bàn lên, một tay đỡ gáy Linh Nhi, một tay bón nước cho nàng.

“A… a… Khụ khụ khụ!” Nước trà giúp miếng bánh bị nghẹn ở họng trôi xuống, sau khi ho vài tiếng, khuôn mặt của Linh Nhi bắt đầu khôi phục lại màu sắc cũ.

Người đó nhướng mày, nói: “Không ai tranh với cô nương, có cần phải ăn nhanh như thế không?”

Linh Nhi ngượng ngùng, đáp: “… Linh Nhi đột nhiên nhớ đến ca ca, đại thúc phải giúp Linh Nhi cứu ca ca… Linh Nhi nhớ ca ca rồi…”

“Cho dù muốn cứu hắn, cũng không thể ăn uống lỗ mãng như thế, còn có lần sau, ta sẽ không cứu nữa!”

“Đừng mà!” Linh Nhi lo lắng, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của người đó, dịu giọng cầu khẩn: “Đại thúc, đừng bỏ mặc không cứu ca ca, đại thúc đã nhận lời Linh Nhi rồi, đại thúc, Linh Nhi cầu xin người…”

“Không được khóc!” Người đó vừa bắt gặp đôi mắt long lanh của nàng, bỗng nghiêm giọng hét.

Đột nhiên, Linh Nhi sợ tới trắng bệch cả mặt “… Không khóc, Linh Nhi không khóc!”

“Cô nương…”

Chuyện này là thế nào? Tại sao? Tại sao nước mắt của tiểu nha đầu này lại khiến hắn cảm thấy khó chịu như vậy? Sự sợ hãi của tiểu nha đầu tại sao lại khiến hắn không vui như vậy? Cả vừa rồi nữa, khi thấy tiểu nha đầu lâm vào tình thế nguy hiểm, trong ngực hắn, thứ trong ngực hắn lại thắt chặt tới thế?

Liếc thấy người đó trầm mặc không ni gì, Linh Nhi lại hỏi: “Đại thúc, người sẽ giúp Linh Nhi cứu ca ca, phải không?”

“… Ừm!” Gần như vô thức, người ấy nhận lời.

“Đa tạ đại thúc, Linh Nhi biết đại thúc là người tốt mà!” Lại là người tốt? Đây… là người thế nào chứ? Bao nhiêu tâm tư trong lòng, đều được viết hết lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, vừa khắc trước đó còn vui mừng hớn hở, ngay khắc sau đã ủ rũ u buồn, hoàn toàn chẳng có sự chuyển đổi, thuần khiết vô cùng. Có thật là tiểu nha đầu này có cùng một linh hồn với người tâm cơ như biển, mưu trí thâm hiểm ở kiếp trước không? Còn nữa…

Đứng gần thế này, dựa vào thân thiết thế này, cơ thể nhỏ bé của tiểu nha đầu gần như dựa hẳn vào cánh tay người đó… Không phải đã trải qua một kiếp luân hồi rồi sao? Thể xác này đã không còn quan hệ gì với hắn nữa, tại sao nay…

“Đại thúc đừng sợ, Linh Nhi quay về với ca ca và mẹ rồi, đại thúc cũng về sống cùng, được không?”

“Hả?” Tiểu nha đầu đang nói gì?

“Đại thúc về cùng sống với Linh Nhi, ca ca và mẹ của Linh Nhi nữa, được không?”

“Cô nương… tại sao lại hỏi như thế?”

“Bởi vì…” Đầu ngón chân nhón lên, đầu rướn về phía trước, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng vào mặt người đó, “Bởi vì đại thúc đang sợ, đại thúc không muốn sống một mình.”

“Cái gì?” Như bị một chùy giáng thẳng vào ngực, người đó sững sờ.

“Nếu đại thúc sợ sống một mình, thì sống cùng Linh Nhi, ca ca và mẹ…”

“… Im miệng!” Tiếng hét chói tai vang lên, mang theo cả sự khó chịu, sự căm hận bao lâu nay, “Sợ? Trời rộng, đất dài, tại sao ta lại phải sợ? Ta nói sẽ ở cùng các ngươi bao giờ? Mẹ con các ngươi hết lần này tới lần khác mưu nghịch, sỉ nhục thiên nhân, lẽ ra phải chịu hình phạt nặng nề hơn, phân ly mấy chục năm có là gì? Ta muốn các ngươi đời đời kiếp kiếp không thể gặp nhau, muốn các ngươi mãi mãi kẻ trên trời người dưới đất!”