Thành Triệu Ấp.
Trong hoàng cung đại nội, hoàng gia nguy nga. Thu Hàn Nguyệt đưa thê
tử đến đây ở đã được vài ngày, thời gian đầu, hắn vốn còn lo lắng chỗ
này kín mít thâm nghiêm khiến tính tình vui vẻ của Linh Nhi bị gò bó,
khiến tiểu thê tử không vui, không ngờ, thành chủ phu nhân được hoàng
thượng vô cùng sủng ái, thích thú du ngoạn ngắm nghía đủ mọi kỳ hoa dị
thảo, đình đài lầu các trong cung, như cá gặp nước vậy.
“Phu nhân đâu rồi?” Mỗi ngày sau khi nghị sự xong với hoàng thượng và thái tử quay về phòng, hắn đều hỏi câu ấy.
Và câu trả lời của cung tỳ, thường là theo hoàng hậu đi thưởng hoa,
chèo thuyền đi hái hoa, hoặc đi nghe kịch xem xiếc… Rõ ràng, tiểu thê tử của hắn có quá nhiều thứ để vui chơi, không còn biết trời đất gì nữa,
vứt phu quân của mình xa tít chín tầng mây rồi.
Nàng vui vẻ đi chơi khắp nơi khiến hắn khó lòng tìm kiếm thì thôi, bên cạnh lại luôn kè kè một vị thái tử lảm nhảm cả ngày.
“Thành chủ đại nhân thật có phúc, không những lấy được Linh Nhi đáng
yêu làm thê tử, những lúc quan trọng còn có hồng nhan tri kỉ tới giúp
đỡ, nữ tử nhà Ngụy gia bình thường tâm cao khí ngạo, mà Ngụy Di Phương
đó vì ngươi mà chịu hóa trang thành một ông già xấu xí đứng biện bạch
bao che cho ngươi trước ánh mắt của bao người, đủ thấy ma lực lớn lao
của thành chủ đại nhân, thật khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng. Không
biết thành chủ có thủ đoạn gì? Có thể chỉ giáo không?”
Vị thái tử này, trước mặt thiên tử thì ung dung đạo mạo, vô cùng cao
quý; trước mặt quân thần thì nghiêm túc, ăn nói uy nghiêm. Chỉ riêng
đứng trước mặt hắn là biến thành một nam tử lưỡi dài môi mỏng như vậy
thôi, khiến hắn không thể được yên tĩnh lấy nửa khắc.
“Có lẽ thái tử điện hạ nhớ ra chuyện đau lòng lúc trước vì hồng nhan
tri kỠmà đã mất vị hôn thê nên mới cảm khái như thế chăng? Nếu là vậy,
xin thái tử điện hạ không cần lo lắng, tình bạn giữa vi thần và Ngụy Di
Phương là thứ tình huynh muội trong giang hồ, không hề có chút tư tình
nào như cách gọi hồng nhan tri kỉ của thái tử. Thái tử điện hạ đừng nghĩ ai cũng như mình.” Buồn bực tới cực độ, sự phản kích của thành chủ đại
nhân cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Hắn đương nhiên không tàn nhẫn tới mức mang chuyện đau lòng của người khác ra làm cho vui cho mình, nhưng nếu vị thái tử này không tiếc công
sức mà ở đây lảm nhảm suốt ngày, hắn không tiếp chuyện thì chẳng phải là không được tử tế cho lắm sao?
“Ngụy Di Phương cũng được, nữ tử đó trọng nghĩa khí giang hồ hơn
nghĩa khí khuê các. Khó trách có chút nhân nghĩa thái quá mù quáng,
không nhìn nhận đúng người.” Thu Minh Hạo hoàn toàn chẳng bận tâm, rõ
ràng, chuyện cũ đã không còn là vướng mắc trong lòng hắn nữa, thứ mà
thái tử điện hạ hứng thú, vẫn là được trò chuyện cùng thành chủ đại
nhân. “Ngay cả Thu Quan Vân, Vu tộc đệ nhất ác bá cũng cam tâm tình
nguyện để người sai phái, giống như Hàn Nguyệt thúc thúc là một kỳ tài
về Vu thuật vậy, bản lĩnh mê hoặc lòng người thật đáng ngưỡng mộ.”
“Thái tử điện hạ vẫn gọi trưởng bối như thế sao? Vu tộc đệ nhất ác bá?”
“Trước mặt đương nhiên là không rồi, nhưng sau lưng thì nói thoải
mái, và trước mọi người thì cũng phải nói khác rồi, đây là thiên tính
của con người, Hàn Nguyệt thúc thúc không thế sao?”
“…” Thế là, Thu Hàn Nguyệt khẳng định, vị thái tử điện hạ cố ý tới
đây tìm hắn giết thời gian, nếu bản thân hắn so đo với thái tử, thì sẽ
khiến y được như ý nguyện, cho y cơ hội được tung hoành cái lưỡi của
mình, mà như thế thì không ổn chút nào.
Khi chỉ còn cách ngày mười tám tháng bảy vài ngày nữa, Linh Nhi cả
ngày không thấy mặt đâu, nhằm giúp cái tai yên tĩnh, hễ nghỉ là hắn
chuồn ra ngoài cung, tìm nơi vắng lặng thảnh thơi.
Lần trước về thăm kinh thành, vì thương thế của Linh Nhi nghiệm
trọng, nên hắn chẳng có tâm trạng và thời gian mà đi thăm thú nơi đây,
lúc này, mặc dù sắp phải đối mặt với nguy hiểm trước mắt, nhưng tình
hình ngày nay không giống với ngày xưa nữa rồi.
Mấy ngày liền, thành chủ đại nhân thăm thú khắp mọi danh lam thắng cảnh trong kinh thành, tâm trạng bắt đầu thoải mái hơn.
Còn hôm nay, sau khi xác định lại mất dấu tiểu thê tử, hắn đi về phía bắc đến một quán trà, thẩm trà nghe sách, nhưng oan gia ngõ hẹp, hắn
lại gặp người mà không muốn gặp nhất.
Tiểu vương gia Nghiêm Triều Tông của Khánh Vương phủ.
“Tiểu vương còn tưởng quý nhân khí vũ bất phàm kia là vị nào cơ? Thì
ra lại là thành chủ thành Phi Hồ danh tiếng hiển hách, tiểu vương bái
kiến.”
Thu Hàn Nguyệt đang cúi đầu uống trà, đột nhiên thấy trước mặt như bị vật gì che tối, một thứ giọng đáng ghét lọt vào tai, thứ hồng trà
thượng hạng trong miệng bỗng dưng đắng ngắt, mất hết hương vị thơm ngon.
Hắn chầm chậm ngước mắt lên nhìn, thấy người vừa nói, khóe miệng
nhếch lên cười: “Thì ra là tiểu vương gia của Khánh Vương phủ, tại hạ
bái kiến.” Nói là bái kiến nhưng vẫn ngồi im bất động, chỉ hơi cúi đầu.
Theo thói quen của mình, người trước mặt vẫn là thiếu chủ của Vương
phủ do hoàng thượng ngự phong, dù hắn không thích cũng sẽ dùng lễ đáp
lễ, nhưng nghĩ tới việc trước kia mình từng suýt mất Linh Nhi, người này mặc dù không phải là liên quan trực tiếp, nhưng cũng tham dự vào trong
đó, thành chủ đại nhân tự nhận thấy mình có thể hòa nhã chào hỏi hắn, đã là quá độ lượng rồi, còn về lễ phép, bỏ được thì bỏ.
Không ngoài dự đoán, ánh mắt Nghiêm Triều Tông thoáng ý giận, người
bụng dạ hẹp hòi, nếu không cũng không tới mức ghi nhớ thù cũ chuyện xưa
tới tận giờ.
“Các hạ không ở thành Phi Hồ làm vua một phương, lại đến kinh thành
có việc gì thế?” Sớm đã có người cung kính bưng ghế đặt sau lưng tiểu
vương gia của Khánh Vương phủ, Nghiêm Triều Tông vén áo ngồi xuống, phẩy quạt hỏi, vô tình hữu ý mở to âm lượng khiến mọi người xung quanh phải
chú ý. “Thu thành chủ đến quý địa hoàng thành, lẽ nào vì muốn có một
tiền đồ rộng mở hơn? Tiểu vương khuyên các hạ, con người quý ở sự biết
đủ, Thu thành chủ đã là bá chủ một phương, đừng quá tham lam mới tốt.”
“Ồ?” Thu Hàn Nguyệt nhướng mày kiếm, “Nghe giọng điệu của tiểu vương
gia, thì như ngài đã coi kinh thành là nhà rồi, bổn thành chủ không thể
tới nhà ngài được phải không? Nếu đến, còn phải xin ý kiến của tiểu
vương nữa chứ gì?”
“Tiểu vương nói thế bao giờ? Dám nghĩ dám nói như thế, cũng chỉ có
con cháu hoàng tộc như Thu thành chủ mới làm được, tiểu vương không dám
đố kị, càng không dám ngưỡng mộ, Thu thành chủ xin đừng gắn tội lớn đó
cho tiểu vương.”
Những lời hắn nói, nghe ngập ý trào phúng mỉa mai, thực ra tâm địa
độc ác, Thu Hàn Nguyệt khinh miệt nhìn hắn, cười nhạt: “Tiểu vương gia
không cần phải khiêm tốn, các hạ ngay cả việc ám hại con dâu hoàng gia
còn dám làm, còn việc gì không dám làm nữa chứ? Sự ân sủng của tiên đế,
đức được tích bởi tổ tông, bổn thành chủ khuyên tiểu vương gia vẫn nên
đừng quá ngông cuồng.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nghiêm Triều Tông khựng lại, mặt vô cùng tức giận, ánh mắt thâm độc.
“Người nói vô tình, người nghe hữu ý, tiểu vương gia cho rằng nó là ý gì thì là ý đấy.” Hắn điềm đạm đáp.
“Thu Hàn Nguyệt ngươi đừng ép người quá đáng! Dựa vào thân phận con
cháu hoàng tộc của ngươi, hại chết mạng người mà vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, ngươi tưởng có thể tự tại mãi thế được sao? Pháp luật không
trừng phạt ngươi, nhưng Nghiêm Triều Tông ta không tha cho ngươi! Ngươi
đã hại tỷ tỷ của ta, món nợ ấy, ta sớm muộn cũng phải đòi lại bằng
sạch!”
“Hoan nghênh!” Bị một kẻ như thế quấn lấy, thì dù tâm trạng lúc đến
vui vẻ thanh nhàn thế nào cũng bị phá sạch, Thu Hàn Nguyệt đứng dậy, ném xuống ít bạc lẻ, đi thẳng ra ngoài.
“Thu Hàn Nguyệt!” Hành động này của hắn, càng kích động đối phương,
Nghiêm Triều Tông hét lên, ngay sau đó lật bàn đập ghế, rồi đuổi theo
hắn. “Thu Hàn Nguyệt ngươi nhớ đấy, bổn vương quyết không tha cho ngươi, xem ngươi có thể tiêu dao tới bao giờ? Bổn vương muốn ngươi chết với bộ dạng khó coi nhất!”
Hắn điềm đạm quay người, đáp: “Cẩn thận lời nói, tiểu vương gia,
người nói trời nghe, ngộ nhỡ thiên tướng trên trời tưởng lời của ngài là thật, người phải chết với bộ dạng khó coi nhất, có khi không phải là
bổn thành chủ đâu.”