“Đến đây đến đây.” Tiếng hét đó chính là của Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên.
Thân mặc áo bào màu ngọc tím, đầu đội mũ vàng nạm ngọc tím, eo thắt
đai gấm, chân mang giày thêu chỉ vàng. Vị mĩ thiếu niên này dường như sợ dung mạo của mình còn không đủ rực rỡ chói mắt, mỗi lần xuất đầu lộ
diện đều hoa lệ chói chang như vậy. Nhưng, người khiến người ta chú ý
nhất vẫn là một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
“Tiểu tẩu tử, tiểu hồ ly, tiểu bảo bối đáng thương. Bổn mĩ thiếu niên mới không ở bênh cạnh nàng mấy ngày, nàng đã bị người ta đánh trọng
thương tới mức này, xem ra nàng không thể rời xa ta thật rồi. Lần này,
ta nhất định phải đưa nàng về Vu giới chơi một chuyến, không ai có thể
ngăn cản được ta, vì tiểu tẩu tử nàng, bổn mĩ thiếu niên sẽ liều mạng
với hắn!”
Linh Nhi đã bị hắn làm phép biến thành hình người, đang nằm nghiêng
trên giường, mĩ thiếu niên ngồi bên cạnh, vừa kiểm tra sắc mặt, mạch
tượng của nàng, vừa lầu bầu không ngớt. Sau lưng hắn, sắc mặt mọi người
đều kỳ dị biến đổi khôn lường.
Thu Hàn Nguyệt chỉ quan tâm vào cơ thể nhỏ bé đang nằm trên giường thôi, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì.
Bách Diêu không biết là nghe thấy hay vờ điếc, mặt không biểu cảm.
Lương hậu cùng thái tử hay tin vội vàng chạy tới thì đều chẳng lạ gì
mĩ thiếu niên này, nhưng cố gắng nín nhịn, không dám cười thành tiếng.
Nguyên nhân là trong phòng còn có một mĩ thiếu phụ đang ngồi, sắc mặt
không vui, dung mạo như thiên nhiên.
“Thu Quan Vân con yên lặng cho mẹ!” Thiên tiên mĩ phụ không thể nhẫn
nhịn được nữa, khẽ quát thành tiếng. Không biết đây là đứa con lắm mồm
nhà ai?
Người bị quát quay đầu lại, khuôn mặt hắn có tới chín phần giống với
khuôn mặt mĩ lệ kiều diễm của người phụ nữ kia, cười nịnh bợ: “Mẫu thân
đại nhân, chỉ ngồi không nói, Quan Vân sẽ im lặng.”
Mẫu thân của Thu Quan Vân, thiên tiên mĩ phu nhân, đương nhiên cũng
là thủ lĩnh của Vu giới – Vân Thương Hải, điềm đạm mỉm cười: “Vậy thì
hãy im lặng cho ta.”
“… Được ạ.” Thu Quan Vân quay mặt đi, khịt khịt chiếc mũi cao thẳng
tắp đầy vẻ tội nghiệp. Trên khuôn mặt hắn, chỉ duy nhất có chiếu mũi này là không giống với mĩ phụ kia, khiến khuôn mặt hắn nhìn kém tiên khí
hơn so với mẫu thân, mà thiên về sự yêu mị nửa nam nửa nữ hơn.
“Tiểu tẩu tử, không phải ta không muốn nói chuyện với nàng, thực ra mẫu thân xinh đẹp nhà ta quá bá đạo…”
“Thu Quan Vân, con không nuốt lời vào họng được hay sao, ta vẫn đang nghe con lẩm bẩm đấy.” Vân Thương Hải chậm rãi nói.
“… Vâng, mẫu thân đại nhân xinh đẹp, con biết rồi, con sẽ sửa.”
Thu Minh Hạo không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Tiểu tử thối!” Thu Quan Vân lập tức hét lên, “Ngươi dám cười bổn đại gia! Ngươi đợi mà xem, bổn đại gia chỉ cần lật tay một cái, tìm ngươi
tính…”
Bách Diêu cũng đã không thể nhẫn nại hơn nữa, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có thể chữa được cho Linh Nhi không?”
“… Tìm ngươi tính… Đương nhiên chữa được. Lão hồ ly ngươi nhìn người
kiểu gì thế hả, không tin vào bổn thiếu gia ư? Bổn thiếu niên đường
đường là Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên…”
“Nếu ngươi không thể chữa được, xin hãy đứng tránh ra.”
Đôi mắt đẹp của Thu Quan Vân trợn lên kinh ngạc: “Ngươi dám bảo bổn ác bá tránh ra? Bổn ác bá là ai? Bổn ác bá là…”
“Ngươi…”
Thu Hàn Nguyệt ngăn Bách Diêu lại, nói: “Hắn nói nhiều một chút, hơi
phiền một chút, nhưng việc cần làm, chưa bao giờ hắn để bị lỡ cả.” Nếu
không, sao Thu Hàn Nguyệt ta có thể nhẫn nhịn hắn lâu như thế?
“Đúng đấy, Bách tiên sinh.” Vân Thương Hải cười, nói: “Mặc dù đứa con này của ta không được ai yêu mến cả, nhưng khả năng trị bệnh của nó lại cao nhất Vu tộc, đến ta cũng không bì được. Trong lúc nó nói nhăng nói
cuội nhưng vẫn không quên quan sát bệnh tình của lệnh muội đâu.”
Đối với người này, do địa vị và thuật lực, nên Bách Diêu cũng tôn trọng hơn: “Đa tạ Vân thủ lĩnh…”
“Á à!” Thu Quan Vân ôm đầu kêu lên, “Không biết tên vô lại không có
lương tâm, không có đạo nghĩa, mặt dày, tâm địa độc ác nào lại hạ độc
tàn nhẫn như vậy đối với tiểu bảo bối nhà ta. Sau này bổn mĩ thiếu niên
phải tìm hắn tính sổ, lóc da hắn rút gân hắn mang xương của hắn đi làm
con rối…”
Vân Thương Hải khẽ ho một tiếng.
Thu Quan Vân bịt miệng nín thở, quay lại cười nịnh bợ, “Mẹ, Quan Vân mắng người xấu cũng không được sao?”
“Tiểu tẩu tử của con bị trúng ám độc gì?”
“Mẹ, mẹ còn nhớ lần trước cha hạ ‘Nhiên trấn hương’ với mẹ không?”
Sắc mặt Vân Thương Hải ửng hồng, khẽ mắng: “Con nhắc chuyện ấy làm gì?”
Thu Quan Vân chớp chớp mắt vô tội, “Trong độc dược mà tiểu tẩu tử
trúng, cũng có một thành phần trong ‘Nhiên trấn hương’; ngoài ra còn có
cả ‘Đoạt hồn thảo’ do Thiên Nhạc sơn chế tạo, ‘Hủ cốt diệp’ của Tứ Hải
sơn, ‘Đoạt tràng căn’ của Tượng Nha phụ. Mẹ, mẹ nghĩ xem, người có công
lực thâm hậu, thuật lực vô địch thiên hạ như mẹ mà trúng Nhiên trấn
hương còn phải bất lực chẳng biết làm gì, huống hồ tiểu tẩu tử, hê hê…”
Nụ cười đó, rõ ràng có vài phần phóng túng xấu xa. Vân Thương Hải
nheo đôi mắt đẹp, dịu giọng nói: “Vậy Quan Vân hãy chữa trị cho tiểu tẩu tử đi, những chuyện khác, mẹ con ta về bàn bạc sau.”
“… Được.” Thu Quan Vân rùng mình, sự xấu xa trong nụ cười kia lập tức tiêu tan hoàn toàn.
“Mẹ!”
Để chuyên tâm chữa trị, Thu Quan Vân đưa Linh Nhi vào phòng nhỏ bên
trong, hai khắc sau, đầu mướt mồ hôi chạy ra, “Độc tố của tiểu tẩu tử đã vào huyệt mạch, Quan Vân nhất thời không ép ra được, cần công lực của
mẹ hỗ trợ.”
“Để ta xem.” Bách Diêu bước lên trước. Muội muội yêu quý gặp nạn, hắn sao có thể bàng quang đứng nhìn.
“Ngươi… ngươi không được!” Mĩ thiếu niên như bị sét đánh, giật nảy người kêu lên.
“Tại sao?” Đôi lông mày đẹp như tranh của mĩ thiếu phụ nhướng lên,
hỏi: “Con biết rõ vi nương lát nữa còn phải giúp tiểu tẩu tử của con tu
dưỡng tâm mạch, phải hao tổn rất nhiều nội lực, lúc này có hắn giúp,
chẳng phải càng tốt hơn ư?”
“Độc mà tiểu tẩu tử trúng không phải là loại bình thường, vô cùng hao tổn khí lực, lát nữa hơi nóng sẽ bốc lên tận đỉnh đầu, cần phải cởi bỏ y phục, hắn vào làm sao mà được?”
Bách Diêu chẳng quan tâm, “Chữa bệnh sao có thể kiêng kị nhiều thế,
ngươi còn ở đấy được, tại sao ta không thể? Huống hồ Linh Nhi và ta, nói là muội muội nhưng cũng chẳng khác gì con gái, trong mắt ta lúc nào nó
cũng rất trong sáng, nhỏ bé, cần phải kiêng kị gì không?”
Thu Hàn Nguyệt chau mày, định buông lời phản kích, Thu Quan Vân đã
nhảy dựng lên hét: “Ai nói người cởi y phục là Linh Nhi? Mà là bổn thiếu gia.”
Đột nhiên trong phòng yên lặng. Rồi ngay sau đó, tất cả mọi người đều phá lên cười ngất, trừ Bách Diêu.
“Ta còn tưởng ‘tiểu thúc thúc’ không quan tâm tới mấy chuyện ấy, cũng biết xấu hổ từ bao giờ thế?” Thu Minh Hạo nói.
“Lần này, thì ta yên tâm rồi, trong lòng Quan Vân cũng còn biết ý tứ
về thân phận của mình, không đến nỗi nổi loạn thật sự.” Lương hoàng hậu
nói.
“Ha ha ha…” Vân Thương Hải cười vui sướng nhất. Thấy đứa con trai bất hiếu của mình bị mất mặt, thức sự là việc vui sướng nhất trên đời này.
Đến Thu Hàn Nguyệt lúc này trong lòng nặng nề đầy tâm sự cũng phải
nhếch môi lên cười, nói: “Để giúp thẩm thẩm đỡ tổn hao khí lực, lỡ việc
điều dưỡng sau này, bảo hắn che mắt lại không được sao?”
Thu Quan Vân đã nhận ra mình vừa nói gì, hai má đỏ ửng, tức giận
trừng mắt nhìn Thu Minh Hạo (Ở đây hắn là người có địa vị nhỏ nhất, đáng bị bắt nạt nhất), hét tướng lên: “Hừ, bổn ác bá là người lợi hại nhất
thế nào chứ? Bổn thiếu gia không cần ai hết, tự mình cứu tiểu tẩu tử!”