“Ca ca, tại sao Linh Nhi phải nằm yên bất động? Linh Nhi lúc này buồn chán lắm, ca ca không nói, Linh Nhi không dám cử động.”
Tiểu nha đầu ngoan ngoãn như thế, khiến sự lo lắng của Thu Hàn Nguyệt lúc ở trên công đường giờ đã hoàn toàn biến mất, để bù đắp cho nàng,
đầu tiên hắn “trao đổi khí” một hồi với tiểu thê tử, khẽ hỏi: “Giờ còn
buồn nữa không?”
“… Buồn, còn muốn ‘trao đổi khí’ nhiều hơn nhiều hơn nữa.”
Hắn lại cúi đầu khóa chặt đôi môi hồng, “Giờ thì sao?”
“… Vẫn còn muốn trao đổi khí nữa.”
Hắn lại tiếp tục, “Giờ thì sao?”
“Vẫn muốn, muốn nhiều hơn nhiều hơn.”
Hắn cười ngất, ôm chặt tiểu thê tử với cái miệng tham lam vào lòng: “Giờ không phải lúc, ngoan ngoãn nằm yên đấy.”
Lời vừa dứt, bên ngoài đã có tiếng nói vọng vào, “Thành chủ, hạ quan
đã mời Trương lang trung danh tiếng nhất bổn thành tới, không biết lúc
này phu nhân có thể để lang trung bắt mạch không?” Thu Hàn Nguyệt thả
rèm giường xuống, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, cao giọng: “Vào đi.”
Lang trung vào cùng Phùng đại nhân, không nói gì nhiều, đầu tiên là
cầm bàn tay đang để bên ngoài rèm lên bắt, mày chau chặt: “Mạch tướng
của phu nhân, nghe rất lạ.”
“Lạ thế nào?” Thu Hàn Nguyệt hỏi.
“Lúc thì rối loạn, lúc thì tĩnh lặng, khiến thảo dân khó lý giải.”
Hắn thoáng kinh ngạc: “Sáng nay thê tử vì thất kinh quá độ, trằn trọc bất an, đặc biệt không chịu cho người lạ tới gần. Bổn thành chủ cũng có hiểu đôi chút về y thuật, nên đã bốc cho thê tử ít thuốc an thần. Lẽ
nào thuốc do ta bốc không đúng sao?” Trong lúc nói, rút từ tay áo ra một tờ giấy nhỏ gấp đôi, đưa cho đại phu.
Lang trung vội vàng giở ra xem, đáp: “Đều là những loại giúp người ta tĩnh tâm thôi, chẳng trách mà phu nhân lại ngủ say như thế. Nhưng nếu
uống nhiều loại thuốc này, sẽ dễ khiến người ta nghiện ngủ, e là thần
trí bị tổn hại. Thứ lỗi cho thảo dân mạo muội, liệu thảo dân có thể quan sát sắc mặt của phu nhân không?”
“Không có gì phải giấu thầy thuốc, bổn thành chủ sẽ gọi thê tử dậy.”
Hắn cúi người, thò vào trong rèm. “Linh Nhi, tỉnh dậy đi, dậy đi… đừng
sợ, có ta ở đây với nàng.”
Đến khi rèm trướng được vén lên, hai người đứng ngoài thấy sắc mặt Linh Nhi, không tránh khỏi sững sờ.
Thấy người lạ, Linh Nhi sợ hãi quay đi, “Ca ca, họ là ai?”
“Là đại phu, tới khám bệnh cho Linh Nhi.”
“Hai người đều là đại phu sao? Vậy Linh Nhi đều gọi là ‘đại phu ca ca’ ư?”
“Ngoan, để đại phu khám bệnh cho Linh Nhi, khám xong Linh Nhi sẽ không khó chịu nữa.”
“Linh Nhi không khó chịu, Linh Nhi chỉ muốn ngủ, Linh Nhi không muốn gặp họ, Linh Nhi chỉ muốn ca ca…”
Tiểu phu nhân nũng nịu, thành chủ đại nhân dỗ dành, hai người họ vô
cùng tự nhiên. Nhưng người ngoài nhìn vào, lại có cách kiến giải khác.
Lang trung nháy mắt với ngự sử đại nhân, sau đó cùng khum tay hành lễ với thành chủ đại nhân, rồi lui ra ngoài.
“Đại nhân, thành chủ phu nhân hành vi như một đứa trẻ, rõ ràng là sau khi bị kinh động, thần trí đã bị tổn thương, để lại di chứng. Với kiểu
bệnh trạng thế này, dùng thuốc để điều trị, e sẽ không diệt trừ được tận gốc, thảo dân y thuật nông cạn, xin đại nhân hãy mời cao minh khác.”
Lang trung muốn rút lui, Phùng đại nhân cũng không làm khó, trong
lòng nghĩ thành chủ phu nhân yếu ớt trẻ con như thế, chẳng có sắc khí
của yêu ma, giống yêu chỗ nào?
“Bước đi này của ngươi có dụng ý gì?” Ngụy Di Phương nhìn qua khe cửa, khi thấy hai người bên ngoài đi xa, mới quay lại hỏi.
Vừa rồi nàng ta nấp trong giường cùng Linh Nhi, đưa cổ tay mình cho đại phu bắt, dùng nội lực làm loạn mạch.
“Muốn tên ngự sử đầu đá đó tin Linh Nhi bị bệnh thì làm được gì? Kẻ một lòng muốn ngươi chết là Nghiêm Triều Tông.”
“Ném chuột sợ vỡ bình, người mà ta kị, không phải Nghiêm Triều Tông,
mà là thanh thượng phương bảo kiếm của hoàng thượng, đặc biệt khi người
cầm thanh bảo kiếm ấy là một ngự sử mặt sắt với nguyên tắc làm việc cứng nhắc, phải tìm ra bằng được sự thật mới thôi. Chỉ cần Phùng đại nhân đó khẳng định Linh Nhi là phàm nhân, thì Nghiêm Triều Tông cũng phải chịu
thôi.”
“Nhưng Phùng đại nhân đã đi mời cao nhân rồi, trên thế gian này, chỉ
có vàng thật mới không sợ bị thử lửa mà thôi.” Ngược lại, sợ bị thử lửa
thì không phải vàng thật.
“Vậy thì phải tìm một cục vàng cho họ đi thử.”
“Ai là vàng thật?”
“Nàng.”
“Chẳng phải ngươi không muốn dùng thuật thay đổi khuôn mặt của Mạch Tịch Xuân hay sao? Đổi chủ ý rồi à?”
“Đổi một nửa.”
Bảy ngày sau, một vị cao tăng xuất hiện ở thủ phủ nha môn Giang
Thành. Hôm sau, Phùng ngự sử thăng đường, truyền hai bên đương sự tới,
phu nhân thành chủ cũng có mặt trong số đó.
“Giới Điền đại sư, phu nhân thành chủ là người hay là yêu, phiền pháp nhãn của ngài, tiến lên trước một bước để phân biệt.”
“Bần tăn không cần phải bước lên.” Giới Điền đại sư, đệ tử đích
truyền của Thiên Lũng hoàng triều đệ nhất cao tăng Vô Vân, luận về đức
hạnh, danh tiếng mặc dù không bằng sư phụ, nhưng việc hành nghề này thì
cả nước đều hay. “Trong công đường này không có yêu khí, bần đạo có cảm
nhận như thế.”
“Xin đại sư hãy nói rõ hơn.”
“Việc vật hóa người, không có.”
“Không có?” Nghiêm Triều Tông đột nhiên xông lên trước, là kẻ đầu
tiên đưa ra thắc mắc. “Phu nhân thành chủ đã từng bị Tùy Trần đạo trưởng đánh cho hiện nguyên hình, vị tiểu đạo trưởng này tận mắt chứng kiến
nàng ta là do một con hồ ly hóa thành, đại sư đường đường là một cao
tăng, sao có thể biến đen thành trắng?”
“Vị thí chủ này, bần đạo chưa từng nói dối. Phu nhân thành chủ tuyệt đối không phải do yêu nghiệt hóa thành.”
“Ngươi…” Nghiêm Triều Tông tức giận quay người, ngón tay bên tay phải thò ra khỏi tay áo, ra hiệu cho đệ tử của Tùy Trần. Tiểu đạo hiểu ý,
lập tức lấy từ trong ngực áo ra một tấm bùa màu vàng, miệng lẩm nhẩm đọc chú, rồi hất tay ném lá bùa về phía mục tiêu.
Hoàng bùa vừa khéo rơi trên đỉnh đầu của thành chủ phu nhân. Hành
động này, Thu Hàn Nguyệt không kịp đề phòng, hắn đành nín thở đứng đợi.
Song, thành chủ phu nhân vẫn là thành chủ phu nhân, yếu ớt dựa vào bên
người thành chủ, lẩm bẩm nói: “Ca ca, Linh Nhi không muốn gặp họ, Linh
Nhi sợ…”
Tiểu đạo hét lớn: “Không thể nào, chính mắt ta nhìn thấy mà, sư phụ đã đánh cho nàng ta hiện nguyên hình.”
Giới Điền đại sư lắc đầu: “Bần tăng nói rồi, vị thành chủ phu nhân
này tuyệt đối không có gì khác thường. Có điều trên người thành chủ phu
nhân, có mùi của Vu nhân.”
Thu Hàn Nguyệt kêu lên: “Có lẽ là mùi hoàng tộc. Lẽ nào Giới Điền đại sư chưa từng thấy có mùi này trên người những người trong hoàng tộc hay sao?” Thiên Lũng hoàng triều và Vu tộc có liên quan, đây là bí mật đã
được hoàng triều công khai, không phải vậy sao?
Giới Điền cũng đáp: “Bần tăng chỉ nói sự thật mà thôi. Bần tăng cũng có lời muốn cảnh báo thành chủ.”
“Mời đại sư.”
“Chữa bệnh bên ngoài không bằng chữa trị tận gốc, bệnh mãn tính phải chữa trị sớm.”
Nói vậy là thế nào? Hoàn toàn không có sự thâm cao khó dò của phật
gia, cũng chẳng phải những lời chỉ dạy soi sáng tâm hồn, nghe cứ như là
cao tăng không muốn làm cao tăng nữa, muốn đổi sang nghề y vậy.
Người nghe không hiểu, Giới Điền đại sư đã cáo lui rời đi, đến vội vã đi vội vàng.
Tiểu đạo vẫn đang lẩm bẩm: “Không thể nào, chính mắt ta nhìn thấy, nàng ta là hồ ly, sư phụ ta…”
“Vậy lệnh sư có nói cho ngươi biết, hắn từng có hành vi bất chính, bị Thiên Nhạc sơn đuổi khỏi sư môn không?” Thu Hàn Nguyệt thỉnh giáo.
“… Không thể nào!”
“Về điểm này, tiểu vương gia có thể xác nhận lại cho ngươi, ù sao
tiểu vương gia cũng có giao tình thân thiết với các vị đạo trưởng ở
Thiên Nhạc sơn.”
Sự việc thay đổi, Nghiêm Triều Tông sợ mình không khống chế được cảm xúc, nhẫn nại im lặng.
Phùng đại nhân đập bàn tuyên án, tiểu đạo nhân vu cáo hoàng thân quốc thích, bắt giam đợi ngày hành hình.
Việc thành chủ giết Tùy Trần, đợi thành Phi Hồ thu thập đủ chứng cứ sẽ lại đem ra xét xử.
Nghiêm Triều Tông có ý mượn việc công để báo thù riêng, trên công
đường, đã bị Phùng đại nhân trách mắng với lời lẽ nặng nề một canh giờ,
rồi thả cho hắn về quán trọ tự vấn.
Tiểu vương gia của phủ Khánh Vương sau khi quay về quán trọ, quả
nhiên đóng cửa trong phòng suy nghĩ rất lâu, đột nhiên nhảy dựng lên,
giậm chân kêu: “Thành chủ phu nhân đó từ đầu tới cuối dùng mạng che mặt, ai biết là thật hay giả? Sao ta lại quên không yêu cầu Phùng ngự sử bảo cô ta bỏ mạng che mặt xuống chứ?”