Ân oán giữa Thu Hàn Nguyệt và phủ Khánh Vương, giang hồ ai cũng biết. Khi ấy cả hai đều còn trẻ, hắn lần đầu rời sư môn, đang lúc hừng hực
khát khao, lấy việc đi khắp năm châu bốn bể làm chí hướng, kết giao bạn
bè khắp nơi làm điều hay, gặp được Nghiêm Tâm có cùng suy nghĩ, vứt bỏ
vinh hoa phú quý hành tẩu giang hồ, vừa mới gặp đã như cố nhân, kết
thành bạn tốt vác kiếm nghêu ngao đối ẩm hát ca. Sau đó thì biết được
nàng là phận gái giả trai, nhưng cũng không tỏ ý gì đặc biệt, vẫn đối
đãi như đối đãi với huynh đệ tốt, mà hoàn toàn không biết rằng trong thư gửi về nhà, Nghiêm Tâm đã miêu tả về hắn như miêu tả một người tình.
Cho tới một hôm Nghiêm gia cho người tới, mời vị cô gia tương lai là hắn đến phủ gặp mặt nói chuyện, lúc ấy hắn mới biết đã trở thành “con rể”
nhà người ta được hai, ba năm nay rồi. Chuyện như thế, nếu là hắn của
bây giờ, chắc chắn sẽ tìm một phương thức thích hợp nhất cho cả hai.
Nhưng khi ấy còn trẻ, chỉ quan tâm tới cảm nghĩ của mình, nên đã lạnh
lùng thẳng thắn từ chối, rồi cao ngạo bỏ đi. Không lâu sau nhận được tin đồn lan khắp kinh thành: Quận chúa phủ Khánh Vương bị phu quân tương
lai bỏ rơi, bệnh liệt giường, gửi thư tới phủ thành chủ nói muốn gặp mặt hắn lần cuối. Hắn không muốn đã sai lại thêm sai, không muốn cho Nghiêm Tâm kia phải hy vọng hão huyền, nên không đến như lời nàng. Nửa năm
sau, Nghiêm Triều Tông dẫn theo sát thủ trong phủ Khánh Vương tới tìm
hắn để báo thù cho chị gái. Lúc ấy hắn mới biết Nghiêm Tâm vì không thể
chịu nổi những lời bàn ra tán vào đầy ác ý đã nhảy lầu tự vẫn.
Khánh Vương phủ truy sát đường đệ của đương kim thiên tử, chuyện này
kinh động triều đình. Kim thượng ra mặt điều đình, bắt Thu Hàn Nguyệt
phải cúi đầu nhận lỗi với phủ Khánh Vương. Thực sự thì, cho dù long nhan không ra mặt, hắn cũng chẳng ngại gì mà không cúi đầu nhận lỗi, tính
mạng của Nghiêm Tâm, cũng chính là người hắn coi như tri kỉ, hắn đương
nhiên phải nhận lỗi. Nhưng hắn hối hận, hối hận vì cách xử lý quá cứng
nhắc nóng vội của mình, còn món nợ tình cảm nam nữ, hắn tự vấn bản thân, hắn không thấy mình sai. Riêng phủ Khánh Vương thì không nghĩ như thế,
từ đầu tới cuối vẫn cho rằng hắn đã phụ bạc đại quận chúa, dù được kim
thượng an ủi, nhưng vẫn không chịu buông tha hắn. Thu Lai Phong nhiều
lần đánh tiếng để tìm một mối liên hôn môn đăng hộ đối cho con trai,
nhưng đều bị phủ Khánh Vương tìm đủ mọi cách để phá hoại.
Những việc ấy, trong lòng Thu Hàn Nguyệt biết rất rõ, nhưng hắn không quan tâm, coi như cho người của phủ Khánh Vương một con đường để phát
tiết để trút giận, tiện thể nhờ họ mà hắn cũng được yên tĩnh thanh nhàn. Điều khiến hắn bất ngờ nhất là, ngày hắn lên thừa kế tước vị thành chủ, suýt chút nữa trúng độc bỏ mạng. Người bỏ thuốc độc hắn lại chính là
tổng quản Nam Trung.
Khi lão thành chủ đau lòng chất vấn, Nam Trung đau đớn khóc ròng rã,
nói rằng mình vốn là nghĩa phụ của Nghiêm Tâm, hồi Thu Hàn Nguyệt chưa
rời khỏi kinh thành, Nghiêm Tâm khi ấy đã có lòng ái mộ từ lâu, mặc dù
tuổi còn rất nhỏ. Tình cảm sâu nặng quá, vì muốn tác thành cho tình yêu
của nghĩa nữ, hắn bèn tới thành Phi Hồ và trở thành nô bộc trong phủ
thành chủ, ngấm ngầm báo cáo lại mọi tin tức về thiếu chủ cho đại quận
chúa. Việc Nghiêm Tâm gặp gỡ Thu Hàn Nguyệt trên giang hồ, cũng là do
một tay hắn sắp xếp, sau khi thiếu chủ tự ý bỏ nhà ra đi hắn đã báo cho
nghĩa nữ biết, để nghĩa nữ tìm cơ hội tiếp cận.
Lão thành chủ Thu Lai Phong đối xử với người khác lương thiện hòa
nhã, với những người xung quanh, dù là bạn hay nô, cũng đều tử tế như
nhau. Cung cách cư xử bình đẳng tôn trọng này, hoàn toàn chưa từng có
trước đó trong giới hoàng tộc, khiến Nam Trung vô cùng cảm kích, cũng đã có ý định rút lui rồi. Nhưng mối thù của nghĩa nữ nặng như núi đè đầu,
không làm thế thì cả đời y không thanh thản, nên đã hạ độc Thu Hàn
Nguyệt vào ngày kế vị thành chủ, rồi bố trí người ngầm báo cho hắn…
Thu Hàn Nguyệt giao Nam Trung cho cha xử lý, Thu Lai Phong để y được
lựa chọn đi hay ở. Nam Trung về phủ Khánh Vương một chuyến, kể lại
chuyện nghĩa nữ yêu đơn phương, rồi sau đó lại quay về phủ thành chủ,
quỳ trước cửa khẩn cầu phủ thành chủ thu nạp.
Sau này, việc truy sát khiêu khích của phủ Khánh Vương vẫn không dừng lại, Thu Hàn Nguyệt bất đắc dĩ cũng phản kích lại hai lần, lại bị kim
thượng vời tới hỏi, phủ Khánh Vương vẫn không chịu thôi.
Trước ngày đại hôn, Nam Trung bố trí vô cùng chặt chẽ, dàn trận để
đợi người của phủ Khánh Vương. Hôm nay xem ra, vào ngày đại hôn, người
của phủ Khánh Vương có lẽ đã đến nhưng vì chứng kiến cảnh các đạo sĩ của Thiên Nhạc sơn làm náo loạn phủ thành chủ, nên đã có liên kết với họ.
Xem ra hôm ấy, thà để cho người phủ Khánh Vương vào, sau đó Thu Quan Vân sẽ viết lại kí ức của những người có mặt ở đó, tránh hậu họa về sau.
Nhưng, nếu xét ở một góc độ khác, thì từ đầu tới cuối phủ Khánh Vương là một bí mật, khi họ mai phục bất động thì như một dây cung đã căng tên
không biết lúc nào sẽ bắn, khiến người ta luôn thấp thỏm không yên. Họ
sớm có động thái thì chuyện này cũng sớm kết thúc…
“Thu thành chủ, Thu thành chủ, thành chủ đại nhân… thành chủ!” Ngự sử mặt sắt Phùng đại nhân bất đắc dĩ, phải cao giọng gọi.
Thu Hàn Nguyệt bừng tỉnh, “Xin lỗi, Phùng đại nhân, bổn thành chủ
đang lo lắng cho bệnh tình của thê tử, nên nhất thời không tập trung.”
“Vừa rồi những điều tiểu vương gia của phủ Khánh Vương nói, thành chủ đại nhân có nghe được không?”
“Nghe rất rõ.”
“Thành chủ đại nhân nghĩ thế nào về đề nghị của tiểu vương gia?”
“Bổn thành chủ đã nói rồi, bổn thành chủ không phiền việc đại nhân
truyền phu nhân mình lên công đường làm chứng, đợi khi bệnh nàng thuyên
giảm, bổn thành chủ sẽ đích thân đưa nàng tới.”
“Thu thành chủ nói vậy không thỏa đáng. Thu thành chủ ngài là người
thế nào mà tới mức không phân biệt được đâu là người đâu là yêu, đến nỗi bị yêu nghiệt mê hoặc? Tiểu nhân thà tin rằng Tùy Trần đại nhân nhất
thời nhầm lẫn, ngộ nhận tôn phu nhân là yêu còn hơn. Sớm để Tuyệt Tâm
đạo trưởng giúp tôn phu nhân giải oan, thì càng sớm lấy lại sự trong
sạch về thanh danh cho tôn phu nhân. Thu thành chủ là người thông minh
tuyệt đỉnh như vậy, sao tới điểm này cũng không hiểu?”
Thu Hàn Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, điềm đạm đáp: “Tiểu vương gia hôm
nay chỉ là nhân chứng mà thôi, hình như không có tư cách chỉ giáo bổn
thành chủ nên làm thế nào, đúng không?”
Nghiêm Triều Tông vẫn rất hòa nhã: “Thành chủ đại nhân, những lời này của tiểu vương là nói với tư cách của một người bạn.”
“Ai là bạn của ai? Tiểu vương gia có trí nhớ kém thật. Mối ác giao
của bổn thành chủ và phủ Khánh Vương, khắp kinh thành này ai mà không
biết? Phùng đại nhân không biết sao? Bổn thành chủ hoàn toàn không thấy
lạ khi ngài xuất hiện ở đây, đổi lại là bổn thành chủ, cơ hội ném đá lấp giếng thế này, e là cũng không dễ dàng bỏ qua.”
Sắc mặt Nghiêm Triều Tông thoáng biến đổi. “Tiểu vương gia tốt bụng
nhắc nhở, lại bị lòng dạ của kẻ tiểu nhân nghi nhờ, Thu Hàn Nguyệt, sự
bỉ ổi của ngươi vẫn như xưa!”
“Tiểu vương gia…”
“Hai vị.” Phùng đại nhân rời chỗ, nghiêm mặt nói. “Án này vốn là án
kép, liên quan tới cả ba địa phương, nhân chứng vật chứng cần phải được
thu thập đầy đủ, không thể tùy tiện kết luận. Nếu hai vị tình nguyện hợp tác, hạ quan mời hai vị hãy ở lại đây, đợi hạ quan thu thập chứng cứ
xong, sẽ lại thăng đường thẩm vấn, ý hai vị thế nào?”
Nghiêm Triều Tông lạnh lùng cất tiếng: “Nghe khẩu khí của Phùng đại
nhân thì hình như là đã đánh đồng ta với thành chủ đại nhân? Danh là ngự sử mặt sắt lẽ nào ngài cũng phải kiêng nể e dè ai. Lẽ nào ngài quên
thành chủ đại nhân không phải nhân chứng, mà là đương sự? Trước khi tìm
được đầy đủ chứng cứ, thành chủ đại nhân chính là nghi phạm giết người
diệt khẩu, chứ đừng nói phu nhân của thành chủ còn đang bị hiềm nghi là
yêu nghiệt hiện thân…”
“Đối với những quy định của luật pháp, hạ quan tự nhận mình thuộc nằm lòng, không phải phiền tới tiểu vương gia nhắc nhở.”
Những lời nhắc nhở ấy khiến sắc mặt Nghiêm Triều Tông lại biến đổi.
Lúc này, Phùng đại nhân đã quay sang người khác, nói: “Thu thành chủ, trang trại tránh nóng của hạ quan ở nha môn thủ phủ, mời thành chủ đại
nhân chuyển tới trong ngày, làm hàng xóm với hạ quan.”
“Được.”
“Cũng mời tôn phu nhân đến ở cùng thành chủ, hạ quan sẽ mời đại phu tới chữa trị ngọc thể cho tôn phu nhân.”
“Làm phiền Phùng đại nhân.” Thu Hàn Nguyệt đáp rất thoải mái.
“Tiểu vương gia, vì mối ân oán trước kia giữa ngài và thành chủ đại
nhân, vị đạo trưởng Tuyệt Tâm mà ngài nói, hạ quan không tiện dùng. Hạ
quan sẽ mời một cao nhân khác để trả lại thanh danh cho thành chủ phu
nhân.”
Sự phẫn nộ của Nghiêm Triều Tông đã tan, y cười: “Chắc vị cao nhân
này nhất định là đức cao vọng trọng lắm, mới gánh nổi sự ủy thác của
bách tính.”
“Hạ quan hiểu rồi.”
“Vậy thì, tiểu vương sẽ ở lại đây, khi nào cần tiểu vương xin cứ cho gọi, tiểu vương cáo lui trước.”
Mấy năm nay, thành phủ của vị tiểu vương gia này hành động cẩn mật,
hoàn toàn không còn manh động như năm đó nữa. Thu Hàn Nguyệt hiểu.
“Thành chủ đại nhân, hạ quan đã cho người chuẩn bị kiệu. Mời ngài dẫn đường, nghênh đón thành chủ phu nhân.”
“Làm phiền rồi, mời.” Vị ngự sử mặt sắt này không chỉ mặt sắt, mà
tiến lùi cũng rất hợp lý, thực sự là người khó đối phó. Linh Nhi à, muốn bảo vệ nàng, lại phải hao tổn sức lực thế này, nàng phải báo đáp ca ca
thế nào đây?