“Là đạo sĩ trên núi Thiên Nhạc.”
Bái ba lễ xong, tân nhân tay nắm tay bước đi, nơi mà họ hướng về, là
nơi “đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng” – động phòng hoa chúc. Chính vào
lúc hoa nở trăng tròn, giờ lành cảnh đẹp, thì một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng đáp xuống phủ thành chủ với tư thế của người đi thi hành chính nghĩa, toàn lực ngăn cản một trận tàn sát bất hạnh
xảy ra. Nhìn sắc mặt lạnh lẽo thâm trầm của thành chủ đại nhân, Thu Quan Vân lại cười nhăn nhở, lên tiếng nhắc nhở cho hắn biết thân phận của
những kẻ tới quấy rối kia.
Thu Hàn Nguyệt khẽ lay động. Thiên Nhạc sơn là đạo môn đứng đầu thiên hạ, là những thiên sư trừ yêu diệt ma tiếng tăm lẫy lừng, môn nhân của
họ tầm ba vạn, phân bổ khắp thiên hạ. Người của Khánh Vương phủ không
thể biết lai lịch của Linh Nhi, việc đám đạo nhân này có mặt ở đây, chưa chắc đã là do Khánh Vương phủ sai phái, vậy tình hình nghiêm trọng hơn
nhiều so với dự đoán ban đầu của họ.
“Đệ hãy đưa Linh Nhi về phòng, trước khi chưa thấy ta quay về, thì không được rời nàng nửa bước.”
Thu Quan Vân toét miệng cười, “Hàn Nguyệt ca ca, là huynh muốn tiểu đệ thay ca ca vào động phòng ư?”
Thu Hàn Nguyệt chẳng thèm trừng mắt lườm hắn, bắt đầu cất bước bỏ đi.
“Lũ đạo sĩ thối, ông mày chẳng qua chỉ muốn mượn tạm hình dạng con
người để được yên tĩnh một chút, các người lại dám tới quấy rầy ông,
thực đáng chết!” Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu trắng rời khỏi lớp
váy áo đầy màu sắc đỏ của tân nương, cao giọng chửi rủa, lao về phía đám đạo sĩ đang ra tay với các thị vệ kia. Cũng cùng lúc ấy, một giọng nói
lướt qua bên tai Thu Hàn Nguyệt: “Mau đưa Linh Nhi rời khỏi đây!”
Là Túc Hao, Thu Hàn Nguyệt vẫn luôn đề phòng y sẽ giở trò trong hôn
lễ của mình, nên mới gọi Thu Quan Vân tới để theo dõi y, nào ngờ tên đó
lại dùng cách này để hiện thân.
“Hả?” Thu Quan Vân tặc lưỡi lẩm bẩm: “Vị nhân huynh này không muốn
sống nữa sao? Mấy chục đạo sĩ của Thiên Nhạc sơn đấy, bọn chúng đã tu
hành đắc đạo, sống lâu cùng trời đất, người thông minh sẽ chọn đường
vòng mà đi, sao y vẫn còn lao thẳng lên như thế?”
“Mau đưa Linh Nhi về Quan Nguyệt lâu…” Giọng Thu Hàn Nguyệt thâm
trầm, “Đợi chuyện này kết thúc, hãy viết lại toàn bộ kí ức của những
quan khách tham dự hôn lễ hôm nay.”
“Huynh nói nghe thật nhẹ nhàng, làm vậy rất tốn công đấy…”
Thu Hàn Nguyệt đã phi thân lên, hét: “Đóng chặt cửa phủ, không được cho bất kỳ ai ra!”
“Haiz, toàn những kẻ si tình tới chết.” Thu Quan Vân ủ rũ lắc đầu,
nhấc tay vỗ vỗ vào đầu Linh Nhi: “Tiểu tẩu tử mau mau ngủ đi, các ca ca
thay nàng đi đánh kẻ xấu, khi tỉnh lại thế giới đã hòa bình rồi, sinh
cho đệ một cục cưng để chơi cùng nhé…”
Thu Hàn Nguyệt hiểu vì sao Túc Hao lại lao về phía trước như thế, nếu chỉ là muốn giữ thể diện của đàn ông, thì không cần phải tạo ra hiện
trường giả thoái khỏi thể xác con người. Rất rõ ràng rằng, tên này là
muốn mở đường cho Linh Nhi, vì vậy hắn không thể để con hổ trắng thành
tinh này một mình hưởng tiếng thơm, càng không muốn xảy ra bất kỳ tổn
thất nào trong phủ thành chủ.
“Nếu các người còn không dừng tay, ta sẽ hạ lệnh phóng tên.”
Trong đám đạo sĩ, kẻ cầm đầu lao ra, giơ tay hét: “Các sư đệ, tạm
thời dừng lại.” Đám đạo sĩ rút lại thế tấn công, nhưng vẻ mặt kẻ nào kẻ
nấy vô cùng nghiêm trọng, cầm kiếm thủ thế vây chặt Túc Hao đến gió cũng không lọt được.
“Các ngươi dám đến làm loạn hôn lễ của bổn thành chủ, là do có người sai khiến?”
“Thành chủ đại nhân hiểu lầm rồi.” Đạo sĩ cầm đầu khum tay hành lễ,
“Bần đạo cùng đệ tử của Thiên Hạc sơn, mấy hôm trước có nghe người trong bổn môn nói yêu nghiệt đang hoành hành trong thành Phi Hồ, bần đạo
triệu tập các sư đệ tới đây là vì muốn diệt trừ yêu nghiệt, không để
chúng ra tay làm hại bách tích.”
“Yêu nghiệt ở đâu?”
“Việc này…” Đạo sĩ kia đánh mắt về phía Túc Hao đang bị vây chặt rồi
lại ngước nhìn về phía tân nương vừa rời đi, nhất thời không biết nói
thế nào cho chính xác. Người thông báo tin này là đệ tử cấp thấp nhất
của bổn môn, tu hành vẫn còn nông cạn, chỉ cảm nhận được yêu khí, chứ
chưa nhận biết được nguyên hình của yêu nghiệt, vừa rồi, yêu nghiệt này
lại thoát ra từ người tân nương… như vậy mà nói, tân nương đó vốn là
phàm nhân, chỉ là bị yêu nghiệt mượn thể xác thôi sao? “Thành chủ, bần
đạo vốn định mời tân phu nhân ra mặt một lần…”
“Hỗn xược!” Lông mày Thu Hàn Nguyệt dựng ngược. “Phu nhân của bổn
thành chủ là người mà bọn thảo dân các ngươi muốn gặp thì gặp sao?”
“Thành chủ đại nhân, yêu khí hung tàn, bức hại trăm dân, khi xuất
hiện trước mặt người khác luôn ở đủ các trạng thái đẹp đẽ nhất, từ đó
khiến người ta yêu thích, thành chủ đại nhân là anh tài xuất sắc, chỉ
mong đừng để bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài xinh đẹp…”
Sắc mặt Thu Hàn Nguyệt đột nhiên biến đổi, “Ý của ngươi muốn nói phu
nhân của bổn thành chủ là yêu tinh? Ngươi có biết vu oan cho hoàng thân
gây tin đồn thất thiệt, bổn thành chủ có thể trị ngươi tội gì không?”
Sắc mặt của tên đạo sĩ cầm đầu không hề thay đổi cũng chẳng tỏ ra sợ
sệt, hắn rất thản nhiên đáp: “Bần đạo một lòng muốn diệt yêu trừ nghiệt
cho dân, sớm đã đứng ngoài vòng sinh tử, chỉ mong thành chủ mời phu nhân ra đối chứng, nếu thực sự bần đạo nhìn nhầm, đợi bần đạo bắt được yêu
nghiệt này rồi, nguyện nhận mọi sự trừng phạt của thành chủ.”
“Nếu bổn thành chủ không đồng ý thì sao?”
Đạo sĩ đó ngẩng cao đầu đáp: “Thành chủ đại nhân là thành chủ thành
Phi Hồ, sự an nguy của dân chúng trong thành có liên quan đến thành chủ, thành chủ nên nghĩ cho dân, sao có thể tùy hứng hành động được?”
“Bổn thành chủ cứ thích hành động tùy hứng đấy, ngươi định làm gì bổn thành chủ?”
Đạo sĩ hơi ngẩn ra, có lẽ từ khi xuất đạo cho tới khi có được thân
phận của cao nhân đắc đạo, chưa từng gặp chủ nhân nào có cách nói ngang
ngược như vậy, bất giác chẳng biết phải trả lời ra sao.
Thu Hàn Nguyệt lạnh lùng nói: “Bổn thành chủ không thể kiên nhẫn thêm được nữa, bổn thành chủ lệnh cho các ngươi lập tức lui ra khỏi phủ
thành chủ, bổn thành chủ không muốn đôi co với những kẻ u mê như các
ngươi, nếu không nghe, đừng trách bổn thành chủ gặp đạo giết đạo, gặp
phật giết phật!”
“Thành chủ đại nhân nặng lời rồi…”
“Lập tức rời đi ngay.” Hắn lạnh lùng trầm giọng.
“Thành chủ đại nhân…”
“Bắn tên!” Đối với loại người này, rõ ràng không thể nhiều lời vô ích.
Những thị vệ đang trong tư thế chờ lệnh, cung tên đã giương, vừa nhận lệnh, tên phi như mưa.
Đám đạo sĩ dùng gươm để chống đỡ, nhưng “ném chuột lại sợ vỡ bình”,
không dám “đại khai sát giới” với phàm nhân, nên chống đỡ rất vất vả.
“Xin hỏi thành chủ đại nhân làm vậy có phải là muốn bao che cho yêu nghiệt?” Đạo sĩ kia tức giận hét lên.
Thu Hàn Nguyệt ra hiệu cho cung tên ngừng bắn, giọng lạnh lùng:
“Thiên long hoàng triều ta vua anh minh quần thần tài đức, sản vật phong phú con dân an lạc, cuộc sống no ấm thái bình lấy đâu ra yêu nghiệt
hoành hành? Ngươi vì chút hư danh, tìm cách làm dân chúng u mê, chỉ
người là yêu, bổn thành chủ sao có thể để ngươi ngang nhiên ức hiếp lừa
gạt dân chúng thành Phi Hồ được? Còn dám ở đây ăn nói hàm hồ, giết hết
không tha!”
Đạo sĩ kia cảm nhận được sự hung dữ trong lời nói của hắn, hắn quyết
không nói chơi, nhất thời sững lại. Đám đạo nhân bọn họ, những kẻ tu
hành, có kẻ nào mà không là thượng khách của đám quan lại quý nhân? Chỉ
cần chỉ ra chỗ nào có yêu hình yêu tích, ai nghe thấy thế mà không hoang mang lo sợ, toàn lực phối hợp?
“Còn không mau đi?” Lông mày Thu Hàn Nguyệt xếch ngược lên, “Bắn tên!”
“Ha ha ha, đám tạp mao lão đạo thích nhúng mũi vào chuyện thiên hạ,
các ngươi muốn cứu đám phàm nhân ngu xuẩn kia, đáng tiếc người ta lại
chẳng thèm, sao các ngươi không nghĩ xem, lũ phàm nhân ngu xuẩn ấy làm
sao có thể nhìn thấy tôn thân của ông nội bay chứ? Ông nội bay phải đi
đây, đám tạp mao lão đạo các ngươi cứ ở đó mà đợi chết!” Một tràng cười
chế nhạo vang lên, sau đó luồng ánh sáng trắng bay thẳng lên không,
nhanh chóng biến mất.
Đám đạo sĩ thấy vậy, vội vàng tản ra: “Yêu nghiệt chạy rồi, mau đuổi theo!”
Tên đạo sĩ cầm đầu chau mày, ánh mắt nhìn Thu Hàn Nguyệt vẫn chất
chứa nghi ngờ, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, rõ ràng không coi trò
của Túc Hao ra gì, khum tay đáp: “Thành chủ đại nhân, có duyên hẹn gặp
lại!”
Thu Hàn Nguyệt nhướng cao mày, tâm tư lay động, không thể quyết định
được mình nên quản hay không quản. Không quản, nếu con hổ trắng đó có
làm sao, bỗng dưng y lại được tiếng hy sinh vì Linh Nhi, hắn tuyệt đối
không bao giờ chấp nhận để bất kỳ người đàn ông nào khác có được danh
tiếng ấy; còn quản, thì lại phải tìm cách để thu hút sự chú ý của đám
đạo nhân về mình, mà như thế sẽ làm phiền Linh Nhi, khiến con hổ trắng
kia uổng công ra mặt lần này?
“Không cần lo lắng.” Một giọng nói nhẹ nhàng lướt vào tai hắn. “Thế
tử Hổ tộc khi gặp nguy sẽ có ngũ hổ thượng tướng bảo vệ, đám đạo nhân
kia không đả thương được y đâu.”
Hắn quay người lại, quan sát người đàn ông tướng mạo bình thường, cách ăn vận như một viên ngoại trước mặt: “Bách Diêu?”
Người đó cười cười: “Coi như ngươi cũng có chút tinh tường.”
“Quả nhiên huynh đến thật.”
“Không chỉ mình ta đến, gia mẫu gia muội cũng đều đến cả.”
Hắn sững người: “Gia mẫu? Mẫu thân của Linh Nhi?”
“Đúng thế.” Nụ cười của Bách Diêu như có ý trêu chọc, như biết rằng tin này sẽ khiến người đứng trước mặt kia lo lắng.
“… Ở, ở đâu?” Hắn chỉnh sửa y phục, mũ mã, đứng nghiêm chờ đợi.
“Đi thăm Linh Nhi rồi.”
“Việc này…” Hắn có phần bối rối, vội vàng cất bước: “Ta tới chào nhạc mẫu.”
Bách Diêu cười dùng mắt tiễn hắn. Trong mắt của người huynh trưởng
mới gả ái muội đi này, sự thấp thỏm không thể che giấu được của em rể
còn đáng giá gấp trăm nghìn lần so với nghi thức hôn lễ long trọng ngày
hôm nay. Chút không cam tâm tình nguyện cuối cùng, cũng đã tan tành mây
khói.
Trong Quan Nguyệt lâu, lúc này đang rộn rã tiếng cười, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Mẹ, mẹ xem mẹ xem, đầy là quần áo đẹp mà ca ca tặng cho Linh Nhi đấy!”
“Nhị tỷ, tỷ xem tỷ xem, đây là giày đẹp mà ca ca tặng cho Linh Nhi đấy!”
“Tam tỷ, tỷ xem tỷ xem…”
“Tứ tỷ…”
“Ngũ tỷ…”
Linh Nhi đi lại không ngừng, miệng cũng nói không ngớt, giống như con bướm dang rộng đôi cánh bay lượn, như con chim lích chích reo vui, chia sẽ từng món đồ yêu thích của mình với những người thân yêu, nụ cười
tươi tắn trên khuôn mặt, khiến nguyệt thẹn hoa nhường.
“Linh Nhi.” Một phụ nữ xinh đẹp tóc vấn cao, giơ tay giữ nàng lại,
rồi kéo nàng vào lòng thơm một cái. “Mẹ thấy rồi, từ đồ ăn tới đồ chơi,
từ đồ mặc cho tới đồ độ con đều dùng những thứ tốt nhất, ca ca của con
rất thương con.”
“Mẹ, không phải chỉ thế này thôi mẹ đã ‘duyệt’ hắn rồi đấy chứ?” Bên
cạnh, thiếu nữ áo tím với đôi mắt sáng hàm răng trắng kêu lên ngạc
nhiên.
“Linh Nhi đẹp như thế, cho dù là người đàn ông nào nhìn thấy, cũng sẽ cố gắng tận tâm lấy lòng muội ấy. Những thứ vật ngoài thân này có thể
chứng minh được điều gì?”
Thiếu nữ áo vàng, xinh đẹp tươi tắn gật đầu nói tiếp: “Tứ tỷ nó đúng, với ngoại hình của Linh Nhi nhà chúng ta, thì tên đàn ông háo sắc nào
mà không tìm cách lấy lòng? Nhưng dung mạo, gia thế và tiền tài lợi lộc
của một người đàn ông không thể thay thế cho sự chân thành, nhìn anh rể
ba đấy, mặc dù bình thường tới mức nhìn đâu cũng thấy, nhưng sự lương
thiện hồn hậu, tình cảm sâu đậm của huynh ấy, ai có thể bì?”
“Theo con thấy, người đàn ông này đối với Linh Nhi không phải chỉ là
sự ham sắc mê hương nhất thời.” Thiếu nữ áo xanh nhìn quanh rồi lên
tiếng. “Trong căn phòng này, chỗ nào cũng ghi dấu ấn của Linh Nhi, một
người đàn ông tình nguyện bài trí căn phòng theo sở thích của thê tử,
không phải chỉ đơn thuần là để lấy lòng đâu.”
“Mẹ, mẹ thấy thế nào?” Bách Tước Nhi hỏi.
Người phụ nữ xinh đẹp kia mỉm cười, hiền lành nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô con gái nhỏ, trầm ngâm không nói.
“Tiểu tế Thu Hàn Nguyệt, xin bái kiến nhạc mẫu.”