Nhà chính Hạ gia
"Đại tiểu thư!" Hai hàng nữ hầu đứng trước sảnh lớn, cung kính cúi đầu với Lạc Kiều Kiều.
Lạc Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến bọn họ, ra hiệu cho Ly Mị đi theo mình.
Chỉ là, chân còn chưa chạm đến bậc thang thì bị một giọng nói chặn lại: "Đứng yên đó!"
Lạc Kiều Kiều quay đầu lại nhìn hai kẻ ngứa mắt kia đang tiến vào bên trong đại sảnh. Còn ai ngoài Hạ Chính Hoa và Tề Viện Viện. Cùng với người tháp tùng bọn họ là John.
"Có chuyện gì thì nói luôn đi. Tôi rất mệt, muốn được nghỉ ngơi!" Lạc Kiều Kiều có vẻ không mấy kiên nhẫn.
"Con đã đi đâu?" Hạ Chính Hoa trầm giọng hỏi. Lạc Kiều Kiều nghe hắn nói mà có chút kinh ngạc. Từ khi mẹ cô mất, người ba ruột này chưa từng gọi cô một tiếng "con". Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày: "Không liên quan đến ông."
Nói rồi, cô quay đầu đi thẳng.
"Con luôn cho rằng ta tệ bạc với con, ta máu lạnh với con. Nhưng người mẹ con vẫn luôn tôn sùng kia còn tệ bạc và máu lạnh gấp ta cả trăm lần. So với cô ấy, ta chẳng là gì cả." Hạ Chính Hoa vừa đỡ Tề Viện Viện bước lên cầu thang vừa nói.
"Ông không được nói xấu mẹ tôi!" Lạc Kiều Kiều thét lên. Cô không cho phép bất kì ai bôi bẩn hình tượng của mẹ trong cô, nhất là hai kẻ khốn kiếp đang đứng trước mắt này.
Hạ Chính Hoa nhìn phản ứng của Lạc Kiều Kiều mà không khỏi bật cười, chẳng báo trước mà đưa tay lên xoa đầu cô, cảm khái nói: "Kiều Kiều, con lớn lên càng ngày càng giống mẹ con. Từ dung mạo xinh đẹp cho đến tính cách thẳng thắn nóng nảy này nữa! Nhưng mà..." Lúc này, giọng hắn đột nhiên lạnh lẽo hơn bao giờ hết: "Con chẳng thể nào tàn nhẫn bằng mẹ con. Muốn lật đổ ta và giết chết được Viện Viện, con phải máu lạnh như mẹ con mới được. Chính mẹ con đã không nể cốt nhục tình thâm mà vứt con vào cô nhi viện tự sinh tự diệt, tiêm "Tử thần" vào người Tiểu Hạo đấy! Người mẹ mà con tôn sùng đó, phải là người con hận nhất mới đúng!"
Lời của hắn làm Lạc Kiều Kiều chết sững.
Xong, không để ý đến Lạc Kiều Kiều, Hạ Chính Hoa đỡ Tề Viện Viện bước nốt những bậc cầu thang cuối cùng lên thẳng tầng hai.
"Tôi sẽ không tin những lời bịa đặt vô căn cứ của ông. Mẹ chẳng có lí do gì để hại tôi cả." Lạc Kiều Kiều lúc này đã hồi thần, hét lên sau lưng Hạ Chính Hoa.
Hạ Chính Hoa cũng không vội đi mà quay lại nhìn Lạc Kiều Kiều, từng chữ như dao găm ghim vào xác thịt của cô: "Không có lí do ư? Con và Tiểu Hạo là cốt nhục của ta, trên người các con chảy dòng máu mà cô ấy luôn ghê tởm cũng đủ lí do để cô ấy hại con rồi."
"Việc ông bà nội của ta nhờ Tư Đồ nhị lão đem xác của bọn họ bảo quản chính là để đề phòng một ngày nào đó, Andre chúng ta sẽ dùng "Tử thần" trả thù Tư Đồ gia tộc. Tuy rằng ta chưa vội tính đến chuyện đó nhưng con có thể bảo Tư Đồ Lăng Tuyết pha chế chút thuốc giải cho Tiểu Hạo."
...
Trong thư phòng
Hạ Chính Hoa ngồi sau bàn làm việc, không ngừng cười sằng sặc như một tên điên, khác hẳn hoàn toàn với bộ dáng lúc nãy đứng trước mặt Lạc Kiều Kiều.
"Chính ca, anh cười đủ chưa?" Trên đầu Tề Viện Viện như có cả một đàn quạ đen bay qua. Từ lúc vào thư phòng đến giờ, cái người trước mặt cứ như bị chập mạch, cười không ngừng tựa hồ đến rút gân.
"Đúng đấy Chính thiếu gia! Ngài từ nãy tới giờ cứ điên điên khùng khùng, bộ không thấy đau cơ miệng sao. Nếu để Kiều thiếu tiểu thư nhìn đến ngài lúc này chắc chắn sẽ nghi ngờ ngày mai tận thế." John ngồi cạnh Tề Viện Viện, cũng hắc tuyến đầy đầu.
"Nhưng mà hai người không thấy buồn cười sao? Cứ nhìn cái vẻ mặt tức đến đen thui mà không thể làm gì được của cô ấy là tôi lại không thể nhịn được cười. Haha, buồn cười chết tôi." Hạ Chính Hoa cười bò ra bàn, vẫn không thể nín cười.
"Đúng là có chút buồn cười." Tề Viện Viện cũng không thể không thừa nhận, khóe môi có chút cong lên.
"Thôi đủ rồi, cho tôi xin hai người. Đừng cười nữa được không, vỡ phổi bây giờ." John không thể chịu nổi nữa, phải bực tức đập bàn.
Lúc này, tên tâm thần nào đó mới thu lại vẻ ngả ngớn của mình. Cùng bắt đầu chuyện chính.
"Hai người lúc đó cũng ở đấy. Cô ấy chính là Mị Nhi đúng không?" Hạ Chính Hoa hỏi hai người đối diện.
"Không thể nhầm vào đâu được. Đúng là Mị tiểu thư!" John khẳng định chắc nịch như đinh đóng cột.
"Thật không ngờ Tư Đồ Lăng Tuyết lại ra tay nhanh như vậy. Quả thật không thể coi thường đứa nhỏ này." Tề Viện Viện gật gù.
"Đó là hiển nhiên." Từ trong mật thất đằng sau giá sách, Selena Phuong Nguyen bước ra: "Tư Đồ Lăng Tuyết vốn dĩ luôn đặt lợi ích của ngũ đại gia tộc lên hàng đầu. Làm chuyện gì, cô ấy cũng phải cân nhắc thiệt hơn cho gia tộc."
"Chỉ là, Chính ca, anh có cần phải tiết lộ cho Kiều Kiều những chuyện đó sớm như vậy?" Tề Viện Viện trong lòng có chút lo lắng. Nhiều năm nay, nàng vẫn luôn nhìn con bé lớn lên, dưới vỏ bọc cứng rắn của nó, chính là một vẻ hồn nhiên trong sáng.
"Để con bé từ từ cảm nhận đau đớn có khi còn tốt hơn so với việc sau khi giải quyết mọi chuyện mới nói cho nó sự thật." Selena Phuong Nguyen ngậm một điếu thuốc trong miệng, châm thuốc: "Đến lúc đó, chẳng khác nào quăng vào người con bé một quả bom nguyên tử chỉ chực chờ phát nổ."
Điều đó cũng chính là ý của Hạ Chính Hoa.
Hắn liếc nhìn Selena Phuong Nguyen đang dựa vào thành bàn hút thuốc, ngả ngớn trêu đùa: "Thế nào rồi Tần Mẫn? Vẫn buồn tình hả cháu yêu?"
Selena Phuong Nguyen lúc này cũng quay ra, phả luôn một ngụm khói vào mặt Hạ Chính Hoa: "Bớt lo bao đồng đi gã "yêu râu xanh" dở hơi. Nếu không phải lão tam nhờ vả cộng với chuyện việc này cũng liên đới tới Thất lão thì tôi mới lười quan tâm."
Nói rồi, cô đặt một cái lọ màu đen được thiết kế tinh xảo lên bàn, trước mặt Hạ Chính Hoa: "Giải quyết cho nhanh đi để tôi còn xử lí việc cá nhân."