Chương 99 Giúp tôi giữ bí mật
Ôn Thục Nhi do dự một chút, sau đó cúi đầu nói một cách cầm chừng: “Tôi không thích trời mưa ẩm ướt vì ngày mai có rất nhiều tiết học.” Vì sợ anh hỏi thêm, cô vội ngáp dài: “Buồn ngủ quá, Kiến Phong, tôi ngủ đây! Chúc anh ngủ ngonl” Cô tháo kính ra và như thường lệ, lóng ngóng leo lên giường.
Hoắc Kiến Phong không hỏi nữa, lên giường tắt đèn.
Hồi lâu, trên giường phụ vẫn có tiếng lật người trằn trọc, Ôn Thục Nhi thầm thở dài.
Có vẻ như cô phải thêm một số thuốc để giúp anh ngủ ngon trong những phương thuốc phía sau.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Bầu trời vẫn xám xịt.
Ngô Đức Cường đang kiểm tra bữa sáng của người giúp việc nấu trong bếp, qua cửa sổ, anh ta nhìn thấy Ôn Thục Nhi đang đủng đỉnh từ bên ngoài trở về.
Ống quần dài đến đầu gối, chân trần, nửa bắp chân dính đầy bùn đất và vụn cỏ.
Ôn Thục Nhi cũng nhìn thấy Ngô Đức Cường, lập tức cười lớn một tiếng: “Trợ lý Cường, làm ơn giúp tôi lấy nước ra đây. Tôi cần rửa chân ở bên ngoài trước khi đi vào. Vì nó quá bẩn.” “Được.” Ngô Đức Cường trả lời, nhanh chóng lấy một chậu nước ấm lớn mang ra ngoài cho cô.
Ôn Thục Nhi xuề xòa ngồi xuống bậc thềm, ngâm chân dính toàn bùn trong nước, rửa sạch từng lớp một.
Nước nhanh chóng chuyển sang màu vàng đen.
Ngô Đức Cường tò mò: “Cô ba, cô đi đâu về vậy?” Ôn Thục Nhi võ vỗ hai chai nước lớn bên cạnh: “Đi lấy chúng về.” Trước khi Ngô Đức Cường hỏi lại, cô đã tự đáp: “Trợ lý Cường, trong nhà có quá ít hoa bách hợp. Anh có thể cho người trồng nhiều hơn một chút được không?” Ngô Đức Cường sững sờ một lúc mới _ nhân ra.
Cô đây là đang nhân lúc buổi sớm đi hứng sương hoa bách hợp về để sắc thuốc! Ngô Đức Cường liền cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, cô ba, những chuyện này cứ giao cho người giúp việc làm là được rồi, không cần đích thân cô đi làm đâu.” “Vậy sao mà được? Bà nội giao cho tôi chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể để người khác làm thay được?” Ôn Thục Nhi không quan tâm đến sự khổ cực của mình, tự hào nhìn hai bình nước rồi nói: ‘Hơn nữa, đêm qua trời mưa, người giúp việc sẽ không phân biệt được sương và mưa.
Nhưng tôi thì khác, tôi là bác sĩ. Từ nhỏ đã giúp ông bà ngoại thu thập những thứ này, nên rất có kinh nghiệm.” Những lớp đất và cỏ vụn bị cuốn trôi, chân Ôn Thục Nhi trở lại nhãn nhụi như bình thường, ngoại trữ trên người cö vai vêt xước đỏ tươi, giống như bị gai cào.
Ôn Thục Nhi cũng không thèm nhìn, vẩy nước trên chân, bỏ ống quần xuống.
Ngô Đức Cường cau mày: “Cô ba, những vết thương đó…” “Không sao. Chỉ là bị xước một chút thôi, tôi không có cảm giác gì đâu, hai ngày là lành ấy mà.” Ôn Thục Nhi không quan tâm.
Ngô Đức Cường hai mắt nóng rực, trong lòng chỉ toàn là sự cảm động.
Vẫn là cô ba đối xử tốt với cậu ba.
Quả nhiên, cậu ba chỉ có ở bên cạnh cô ba, mới hạnh phúc được.
Trong lòng Ngô Đức Cường dâng lên vẻ hăng hái, tự tình nguyện: “Cô ba, chuyện sắc thuốc cứ giao cho tôi! Tôi nhất định sẽ làm đàng hoàng.” Sợ rằng Ôn Thục Nhi không tin, anh ta liền nhắc lại một lượt lời dặn dò chú ý của thần y.
Ôn Thục Nhi gật đầu: “Được thôi, vậy thì làm phiền anh rồi. Tôi phải đi học, thật sự cũng không có thời gian để sắc thuốc.” Ngô Đức Cường trịnh trọng bảo đảm: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt lời chỉ dẫn của thần y và sẽ không rời đi một phút cho đến khi thuốc được sắc xong và được đưa tới trước mặt cậu ba.” Ôn Thục Nhi hài lòng giơ ngón tay cái lên: “Okl” Cô suy nghĩ một chút rồi lên tiếng khuyên nhủ: “Chuyện hôm nay, anh nhớ giữ bí mật cho tôi, đừng nói cho Kiến Phong biết.
“Tại sao?” Ngô Đức Cường khó hiểu nói: “Đây đều là chuyện cô làm vì cậu ba. Cô còn bị thương vì cậu ấy. Đương nhiên nên nói cho cậu ấy biết.” “Không không, tuyệt đối đừng!” Ôn Thục Nhi xua tay lần nữa, lắc đầu như trống lục lạc: ‘Kiến Phong mấy ngày nay tâm trạng không tốt, anh ấy sẽ nghĩ tôi làm loạn.
Tôi không phải là người trong lòng anh ấy, làm gì cũng không thể an ủi được cũng không thể an ủi được anh ấy, nên không muốn làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm thêm nữa.” Chuyện gì cũng lo nghĩ cho cậu ba, chỉ hy sinh, mà không cần đáp lại! Ngô Đức Cường cảm động đến mức sống mũi cay cay, không khỏi cảm thán: “Cô ba, cô thật tốt với cậu chủ.” Ôn Thục Nhi hai má hơi ửng hồng, cô cười hì hì: ‘Điều nên làm thôi, Kiến Phong cũng rất tốt với tôi, cho nên tôi cũng muốn đối tốt với anh ấy!” Trường học.
Phòng thí nghiệm giải phẫu.
Mọi người ngồi chen chúc ở vị trí phía trước, vừa xem thầy thao tác trên bàn mổ, vừa phân tích các vị trí có thể mắc các bệnh, các cơ quan trong cơ thể người, vừa phân tích bằng mắt thường các bệnh khác nhau…
Chỉ có Ôn Thục Nhi mang theo Triệu Thanh Xuân trốn ở góc khuất nhất phía sau phòng học.
Ôn Thục Nhi ôm lấy cánh tay Triệu Thanh Xuân, tựa đầu vào vai cô ấy, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Triệu Thanh Xuân nhìn xuống, thấy đôi mắt xanh đen và mệt mỏi của Ôn Thục Nhị, liền trêu đùa: “Thục Nhi, bộ dạng này của cậu, thật giống như là đã “ấy ấy” quá mức!”