Chương 91: Tôi là vợ của anh ấy
Ôn Thanh Tuấn thở dài thườn thượt, kiên nhãn giải thích: ‘Nếu như Như Phương được gả qua đó, thì Như Phương sẽ là cô chủ nhỏ của nhà họ Hoắc, sau này nếu sinh con thì sẽ là bảo bối của nhà họ Hoắc. Tương lai, khi nhà họ Hoắc chia tài sản, đương nhiên sẽ chia cho Vân Hạo, Như Phương nhà chúng ta, thậm chí là cả con nữa. Nhưng bây giờ là Hoắc Vân Hạo qua đây ở rể, vậy thì sẽ chẳng có gì hết. Mọi thứ trong nhà họ Hoắc, đã không còn liên quan gì đến chúng ta nữa rồi!” Cho dù là một phần mười số tài sản của nhà họ Hoắc thì cũng gấp nhà họ Ôn rất nhiều lần! Nhưng bây giờ, tất cả đã không còn! Khi Ôn Thanh Tuấn nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy lồng ngực quặn thắt.
Trần Xuân Trúc khuôn mặt đầy vẻ không tin: “Chỉ kết hôn thế này, mà bà cụ Hoắc có thể bỏ mặc cháu chắt của mình sao? Cho dù chúng ta gả Như Phương qua đó, cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc Như Phương được!” “Đấy là bài” Phổi của Ôn Thanh Tuấn như muốn nổ tung, nói bao nhiêu lâu mà vẫn là nước đổ đầu vịt: ‘Nhà họ Hoắc là gia đình thế nào? Chúng ta là gia đình như thế nào? Có thể so sánh được không? Hơn nữa, nhà họ Hoắc có nhiều người như vậy. Thêm 1 thằng Vân Hạo không nhiều, bớt đi cậu ta thì cũng không ít được. Người thuộc chỉ thứ hai nhìn ai cũng thương xót cho Vân Hạo côi cút, nhưng trong lòng e là từ lâu đã muốn đuổi Vân Hạo ra khỏi nhà. Bây giờ còn không nhân cơ hội để thực hiện điều này chứ?” Trần Xuân Trúc suy tư hồi lâu mới phản ứng lại: “Hổ dữ cũng không ăn thịt con! Tâm địa người nhà họ Hoắc cũng xấu xa quá rồi! Vậy thì Như Phương nhà chúng ta không thể làm cô chủ nhỏ được rồi!” “Còn không phải sao!” Ôn Thanh Tuấn nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Như Phương từ trong trại giam về ngẩn người hồi lâu, lúc này mới định thần lại, lẩm bẩm nói: ‘Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy chứ?” Cô ta ôm chầm lấy Trần Xuân Trúc và khóc lớn: “Mẹ, con đã chịu nhiều thiệt thòi như vậy, chỉ là vì muốn làm cô chủ nhỏ của nhà họ Hoắc thôi! Nếu không làm được thì con phải làm sao? Con không muốn cố gắng nữa, con mệt lắm rồi, vất vả lắm rồi!” Trần Xuân Trúc vội vàng thương xót ôm chặt lấy Ôn Như Phương, dịu dàng nói: “Bé cưng ngoan, bé cưng đừng khóc, có mẹ ở đây rồi!” Bà ta quay đầu lại, khó chịu trừng mắt lườm Ôn Thanh Tuấn: “Đều tại ông, cứ phải tìm con nhỏ đê tiện đó về xung hỉ, còn nói nó là kẻ ngốc, sẽ mặc cho chúng ta sắp xếp, sau này còn có thể giúp cho Như Phương? Còn bây giờ thì sao? Không những không giúp được gì mà còn cắn trả chúng ta.” Ôn Thanh Tuấn giậm chân tức giận: “Tôi cũng kkhông ngờ nó lại xấu xa như vậy! Hơn nữa lúc đó không phải là vì không để cho Như Phương bị gả cho tên tàn phế của nhà họ Hoắc, nên mới đẩy nó đi thay gả sao.” Nói đến Ôn Thục Nhi, ánh mắt Ôn Như Phương tràn đầy hận ý: ‘Bố, bây giờ bố tin cô ta không phải kẻ ngốc rồi chứ? Cô ta là một con rắn độc, tất cả rắn trong hố rắn nhà họ Hoäc cộng lại đều không thể so sánh với cô ta! Con chó cái này, đã phá hỏng mọi kế hoạch của con, phá hỏng tất cả rồi… hức hức hức…
Gô ta nói, lại khóc trong đau khổ.
Trần Xuân Trúc vỗ vỗ lưng Ôn Như Phương xoa dịu: “Không sao, không sao, mẹ sớm muộn gì cũng bắt nó phải trả giá.” “Đúng, con đừng lo lắng. Bố sẽ không cho qua chuyện này như vậy đâu.” Ôn Thanh Tuấn nhanh chóng hùa theo: “Nó muốn dựa vào nhà họ Hoắc để được ăn sung mặc sướng, suốt đời làm cô ba của nhà họ Hoắc, bố sẽ không để cho nó đắc ý đâu! Hứ, nếu đã để nó được gả vào nhà họ Hoắc, vậy thì nó đừng hòng có thể đứng dậy để đi ra khỏi đó!” Tiếng khóc của Ôn Như Phương đột ngột dừng lại, sụt sịt mũi nhìn Ôn Thanh Tuấn: “Bố, bố đã nghĩ ra cách đối phó với cô ta rồi sao?” Ôn Thanh Tuấn không trực tiếp trả lời, chỉ cong môi cười nham hiểm: “Mọi người, hãy c hờ đó mà xeml” Lúc chạng vạng.
Bên ngoài trang viên Hoắc Kiến.
Ôn Thục Nhi đi học về, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi đứng ngoài cổng.
Mái tóc dài màu hạt dẻ, dáng người mảnh khảnh và cao ráo, toát lên một nét dịu dàng.
Cô ta không ngừng nhìn vào cánh cửa, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian trên đồng hồ, : như thể cô ta đang đợi một ai đó.
Đây là đến tìm ai đó sao? Ôn Thục Nhi lẩm bẩm, yêu cầu tài xế dừng lại, lịch sự đi tới, hỏi: “Chị, chị đang tìm ai vậy?” Tống Phi Phi nhướng mắt, ánh mắt khẽ nhìn vào cô gái.
Chiếc kính gọng đen mộc mạc, khuôn mặt nổi đầy mụn và bộ đồng phục học sinh xộc xệch đến mức chẳng nhìn rõ thân hình chút nào…
Mọi chỉ tiết đều giống hệt những bức ảnh chụp người vợ mới cưới của Kiến Phong bị lộ trên mạng.
Tống Phi Phi cười nhẹ: “Cô có phải là vợ mới của Kiến Phong không? Tên tôi là Tống Phi Phi, và tôi là bạn của Kiến Phong.” Ôn Thục Nhi kinh ngạc.
Nếu chị ta có thể gọi anh ấy là “Kiến Phong” một cách tự nhiên như vậy, chắc chị ta là một người bạn rất tốt đấy nhỉ! Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Ôn Thục Nhi, vợ của Kiến Phong. Xin chào, chị Tống!” Cô phát âm rất nhẹ từ ‘vợ’, để lộ sự xấu hổ của một cô gái nhỏ.
Đôi mắt của Tống Phi Phi như bị thứ gì đó châm vào, và đồng tử cô ta co lại.