Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 87




Chương 87: Kiến Phong thật kỳ lạ

Nhìn bàn tay anh đưa tới, vẻ ấm ức trên mặt Ôn Thục Nhi đột nhiên biến mất.

“Kiến Phong, tay của anh thật đẹp!” Cô mỉm cười vươn tay năm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông.

Bị đôi tay nhỏ bé mềm mại và ấm áp của cô gái nắm lấy, đôi mắt của Hoắc Kiến Phong nhu lại, ra sức kéo cô lên.

Ôn Thục Nhi phủi phủi mông, nghi hoặc nhìn xung quanh, “Không phải chỉ có một mình chúng ta ở đây sao?” Cô dừng lại, và chợt nhận ra, “Kiến Phong, vừa rồi anh gặp ác mộng à?” Hoäc Kiến Phong rũ mi mắt xuống, thu lại nỗi tức giận trong đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.” Dứt lời, anh di chuyển xe lăn, vòng thẳng qua cô rời khỏi.

Ôn Thục Nhi ngẩn người tại chỗ, xoa xoa mông nhìn bóng lưng anh, lẩm bẩm: ‘Sao vậy chứ? Buổi sáng không phải vẫn rất tốt sao? Sao đi khám bệnh về, tam trạng lại trở nên tệ như vậy?” Phòng ngủ chính.

Ôn Thục Nhi vào cửa liền nhìn thấy Hoắc Kiến Phong nằm nghiêng người trên giường phụ.

Anh vươn tay tắt ngọn đèn trên đầu giường, ẩn mình trong nửa căn phòng tăm tối.

Ôn Thục Nhi nhíu mày.

Gặp phải chuyện tệ đến mức nào mà phớt lờ những người xung quanh, cuộn tròn mình trong lớp vỏ bọc? Cô im lặng, và lên giường ngủ một cách vụng về như thường lệ, tắt đèn.

Chỉ là, hướng nằm đã thay đổi so với tư thế trước đó quay lưng lại với Hoắc Kiến Phong, trở thành hướng đối mặt với anh.

Trong bóng tối, cô mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét nằm nghiêng của anh, bất động không nhúc nhích.

Cơ thể hoàn toàn không thả lỏng chút nào, dáng nằm khó chịu như vậy, sao có thể ngủ được cơ chứ? Ôn Thục Nhi thầm thở dài.

Thích cất giấu tâm sự của mình như vậy, không cảm thấy mệt mỏi sao? Cho dù mình có thể chữa khỏi chân và tình hình sức khỏe của anh ấy, cũng không thể nào chữa khỏi tâm bệnh của anh ấy được! Hầy, phải như thế nào mới được đây? Trường học, lớp học.

Trên bục giảng, nước bọt của giáo sư Lê đang không ngừng tung bay, ông ta đang giảng về cách cấp cứu bệnh nhân chảy máu nội tạng dẫn tới hôn mê.

Mọi người đều ghi chép một cách nghiêm túc, ngoại trừ Ôn Thục Nhi.

Một tay cô chống lên má, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngậm chiếc bút viết trong miệng, lắc đi lắc lại…

“Vậy thì, các em học sinh, khi di chuyển bệnh nhân bị chảy máu nội tạng cần lưu ý điều gì?” Giáo sư Lê đặt câu hỏi, ánh mắt sắc sảo nhìn quanh lớp học, rồi dừng lại ở người nào đó tâm hồn đang treo ngược cành cây: “Ôn Thục Nhi, em có thể trả lời câu hỏi này được không.” Ôn Thục Nhi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, bất động như không nghe thấy.

Triệu Thanh Xuân cau mày, nhanh chóng đẩy cô: “Thục Nhi, giáo sư gọi cậu kìa?” “Hả?” Ôn Thục Nhi nhanh chóng gỡ bút khỏi miệng, bối rối đứng lên.

Những động tác hoảng loạn khiến cả chiếc bàn đều rung lên.

Nhiều học sinh đã che miệng cười.

Ôn Thục Nhi đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, ngơ ngác nhìn giáo sư.

Học sinh này hoàn toàn không ý thức được hoàn cảnh của mình! Giáo sư Lê tựa vào bục giảng nhìn cô, nụ cười thoắt ẩn thoát hiện: “Học sinh Ôn Thục Nhi, trong giờ học mà em đang nghĩ gì vậy?” Ôn Thục Nhi chớp mắt hỏi: “Giáo sư Lê, thầy là một trong những giáo sư hiểu biết nhất trong trường. Thầy có biết tại sao một người đang yên đang lành lại đột nhiên không vui không?” Không khí lặng đi trong giây lát, rồi cả lớp phá lên cười sảng khoái.

Triệu Thanh Xuân không nói nên lời, đỡ trán.

Trời ạ, cô ấy muốn giả vờ như không biết người phụ nữ này, còn kịp không? Sau đó, Ôn Thục Nhi mới hoàn toàn định thần lại.

Cô vội vàng cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Giáo sư Lê ngẩn người, sau đó cười tủm tỉm: “Em học sinh này, em thất tình rồi à?” Ôn Thục Nhi vùi đầu xuống thấp hơn, cả người run lên, sợ hãi không nói nên lời.

Một bạn học tên Tô Minh ngồi ở hàng đầu cười nói: “Giáo sư Lê, chỉ có những người yêu đương thì mới gọi là thất tình! Bạn học Ôn đã kết hôn rồi, hơn nữa chồng bạn ấy còn rất đẹp trai!” “Đúng, là người đẹp trai và giàu có!” Một bạn học khác là Hà Chung, cười thầm rồi liếc nhìn Ôn Thục Nhi: “Chỉ là nghe nói, hình như sức khỏe không ổn cho lắm.” Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành chữ “[8]”.

Chỉ mong có một tia chớp, đánh chết mình thì tốt! Quả thực là xấu hổ quá đi mất! Đúng lúc, tiếng chuông tan học vang lên.

Ôn Thục Nhi không dừng lại một giây nào, liền chạy ra khỏi phòng học.

Trong lớp lại vang lên một tràng cười sảng khoái.

Triệu Thanh Xuân nhanh chóng đứng dậy chào giáo sư: “Thực sự xin lỗi, giáo sư Lê, cô ấy nhất định gặp phải chuyện gì đó rồi.

Lần sau vào lớp, em sẽ coi chừng bạn ấy thật tốt.” Nói xong cô ấy cũng theo ra ngoài.