Chương 86: Không phải tôi định quát cô
Người ngoài cửa coi như không nghe thấy, rón ra rón rén mở cửa, thò chiếc đầu nhỏ nhắn bù xù vào.
Cô dừng lại, sau đó nhón gót đến bên người đàn ông, ngồi xổm xuống, bí mật nhìn anh.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng đêm, khuôn mặt đẹp trai nhíu mày, thậm chí không thèm nhìn cô, cáu kỉnh nói: “Đi rai” Kiến Phong như vậy chắc là tâm trạng đang tồi tệ! Lễ nào là vì ban ngày mình đã uy hiếp anh ấy? Nghĩ đến đây, Ôn Thục Nhi áy náy nói: “Kiến Phong, anh đừng nóng giận, tôi xin lỗi anh. Lần sau tôi sẽ không bao giờ uy hiếp anh như thế nữa, được không? Nếu anh thức khuya dậy muộn sẽ không tốt cho sức khỏe.” Giọng nói nhỏ nhẹ để lộ ra vẻ ấm ức.
Hoäc Kiến Phong rũ mắt xuống, nhìn thấy Ôn Thục Nhi, vẻ cáu kỉnh trên người lập tức giảm bớt một chút, nhẹ giọng nói: “Không phải việc của cô.” Vẻ mặt Ôn Thục Nhi ngây ra, khóe miệng nhỏ nhắn lập tức sưng lên: “Anh là chồng của tôi, là người tốt với tôi nhất ngoại trừ bà nội trong nhà, sao lại có thể không phải việc của tôi chứ? Anh thức đêm khiến sức khỏe giảm sút, tất cả mọi người đều rất lo lắng! ” “Ý tôi không phải là vậy. Ý tôi là, lý do tôi tức giận không liên quan gì đến cô.” Hoäc Kiến Phong bình tĩnh nói xong, đột nhiên ý thức tới, tại sao mình lại phải giải thích với cô ấy? “Ồ, ra là vậy!” Ôn Thục Nhi ngây người gật đầu, nhớ tới cái gì đó liền nói: “Tôi biết, chắc chắn là anh vì chuyện trên mạng, áp lực quá lớn, cho nên không ngủ được.” Trước khi anh kịp nói, cô đã tự đáp: “Thực ra, không sao cả. Những người đó ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm. Anh không cần phải lo lắng về điều đó. Họ ghen tị với tài năng và vẻ đẹp trai của anh, và họ ghen tị sự may mắn thiên bẩm của tôi, tất cả đều là lũ ghen ăn tức ở!” Ôn Thục Nhi nói, cô không nhịn được mà cười trước.
Hoắc Kiến Phong nhìn vào ánh mắt trẻ con và đôi mắt cười của cô, hàng lông mày bất giác buông xuống, hơi lạnh trên người cũng dần dần phai nhạt.
Ôn Thục Nhi nhìn trộm anh, thấy vẻ mặt anh buông lỏng, đứng dậy nói: ‘Để anh bớt căng thẳng, tiểu thần y nhỏ bé của làng tôi là tôi sẽ tặng cho anh một buổi xoa bóp miễn phí và đặc biệt để giải tỏa áp lực! Mặc dù kỹ năng y thuật của tôi không tốt bằng thần y nhưng kỹ thuật xoa bóp vẫn nức tiếng xa gần! ” “Không cần.” Hoắc Kiến Phong nghiêng người từ chối.
Tay Ôn Thục Nhi vẫn đặt chính xác trên đầu anh.
Cô cười toe toét và nói: “Đừng lo, kỹ thuật của tôi rất tốt. Chắc chắn có thể làm hài lòng anh.” Cô gái này, luôn luôn tự tin như vậy! Hoắc Kiến Phong hơi ngây ra, ngón tay Ôn Thục Nhi đã bắt đầu lướt qua những huyệt vị trên đầu anh.
Ngón tay mềm mại, xúc cảm ấm nóng, thoảng hương thơm thảo mộc.
Hoắc Kiến Phong muốn đẩy tay cô ra, nhưng lúc vừa nhấc lên lại đặt xuống.
Ôn Thục Nhi lén liếc trộm, khóe miệng hiện lên một vẻ đắc ý gian xảo.
Bàn tay cô khéo léo di chuyển từ huyệt Bách Hội sang huyệt Thái Dương…
Vừa xoa bóp, vừa lải nhải: “Sức khỏe là tiền đề của cách mạng. Dù gặp phải vấn đề lớn đến đâu cũng không được làm tổn hại tới cơ thể. Ngủ đủ giấc chính là cách bảo dưỡng tốt nhất cho cơ thể. Sau khi nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới có tinh thần. Nếu biết rõ như vậy mà không nghỉ ngơi hợp lý, miễn cưỡng làm việc và học tập. Tuy lúc đó có thể ổn nhưng thực ra sẽ khiến gây ra tổn thương nghiêm trong bên trong cơ thể, lâu dần sẽ… ” Giọng nói nhẹ nhàng, dùng lực vừa phải.
Hoäc Kiến Phong vừa nghe, bất giác nhắm mắt lại, từ từ hồi tưởng.
Khoảng sân trường quen thuộc, phía sau dãy nhà dạy học đầy cây leo xanh tươi.
Tống Phi Phi mặc váy trắng và mái tóc đen ngang vai.
Cô ta nắm đầu ngón tay anh, cúi đầu, hai má ửng hồng: “Kiến Phong, chúng ta sẽ mãi mãi mãi mãi ở bên nhau! Sau này, chúng ta nhất định phải thi được vào cùng một trường đại học. Khi yêu nhau trong trường đại học, chúng ta không còn phải lén lút như thế này Hoäc Kiến Phong đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của người phụ nữ, liền đẩy ra.
Đôi mắt đen như mực như mực của anh sâu thẳm, giọng điệu gắt gao: “Cút đi!” Ôn Thục Nhi không chút phòng bị, bị đẩy loạng choạng, vấp phải mép thảm, ngã phịch mông xuống đất.
“Á” Ôn Thục Nhi hít một hơi, kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Phong.
Anh cau mày và khuôn mặt đầy tức giận.
Ôn Thục Nhi chưa kịp bật dậy, vội vàng xin lỗi: “Thực sự xin lỗi! Kiến Phong, có phải †ôi mạnh tay quá nên làm anh đau không?” Giọng nói quen thuộc rụt rè và tự trách.
Hoäc Kiến Phong liếc mắt nhìn, liền thấy không phải Tống Phi Phi, mà là Ôn Thục Nhil Đây cũng không phải là trường học, mà là phòng sách…
Hoäc Kiến Phong nhíu mày khó chịu, vươn tay với cô gái trên mặt đất, khàn khàn nói: “Không phải tôi định quát cô.”