Chương 814
Một tháng sau.
Phòng tiệc, khách sạn Mai Đô, nước Z.
Dưới ánh hào quang lộng lẫy, một buổi họp báo hoành trắng đang được tổ chức. Một công ty liên doanh dược phẩm tên là “Bình Minh” đã chính thành lập ở Mai Đô của nước Z.
Công ty được nước cộng hòa Phần Trại và tập đoàn y dược STAR nổi danh thế giới cùng góp vốn và được quản lý bởi cơ quan quản lý bên thứ ba F&S. Dưới ánh đèn sân khấu nhấp nháy, người làm nghi thức gửi bản thỏa thuận hợp tác đã được đồng ý cho đại diện của ba bên.
Bà cụ thay mặt Phần Trại ký tên của mình vào cột chữ ký. Tống Anh Hoa thay mặt STAR ký tên còn người đại diện của F&S chính là cựu tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hoắc đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trong một khoảng thời gian. Hoặc Kiến Phong. “Trời ơi, thảo nào thấy chướng mắt cái đảm phế phẩm nhà họ Hoắc. Đúng là người có khả năng có khác, đi đến đâu cũng là miếng bánh ngon được người khác tranh giành.
Trong nhóm phóng viên, có người xì xào một câu và lập tức đã thu hút được sự đồng tình của mọi người. “Đúng vậy đúng vậy, cho dù là Phấn Trại hay STAR cũng là cao cấp của cao cấp. Theo tôi thấy thì anh ấy nên tự lập chỗ đứng riêng từ lâu rồi. Người đàn ông như anh ấy nên có một bầu trời rộng lớn hơn.”
“Được rồi được rồi, mau chùi nước miếng của cô đi! Tin tức nội bộ, sở dĩ anh ấy quản lý công ty này hoàn toàn là vì vợ của anh ấy. Vợ anh ấy chỉ thích nghiên cứu y dược nên anh ấy hết lòng giúp cô ấy xử lý mấy thứ lặt vặt này. “Trời ơi, cặp trời sinh gì thế này. Tôi lại tin vào tình yêu rồi Mọi người xì xào bàn tán, không một giây phút nào mà tay dám dừng chụp ảnh quay phim.
Trong ống kính, ai cũng nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt. Đó là nụ cười đầy hy vọng về tương lai… Ngày hôm sau, chuyện Phấn Trại và tập đoàn STAR dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp đã lan truyền khắp thế giới, leo lên trang chủ của tin tức quốc tế.
Giới truyền thông rầm rộ đưa tin và cho rằng sự hợp tác giữa hai công ty rất có thể trở thành kỳ tích vĩ đại nhất thế kỷ này. Mọi người đều bày tỏ sự tin tưởng và kỳ vọng vào sự hợp tác của ba công ty.
Ba tháng sau, lô thuốc thành phẩm đầu tiên của công ty Bình Minh đã được đưa ra thị trường, đặc biệt dùng để ức chế sự lan truyền của tế bào ung thư. Mặc dù khác với tác dụng điều trị mạnh mẽ của một số loại thuốc nhằm đến mục đích nhưng nó thật sự có thể trì hoãn việc phát bệnh và lan truyền của bệnh nhân ung thư trên phạm vị rộng, từ đó kéo dài sự sống của hầu hết các bệnh nhân ung thư.
Nửa năm sau, công ty Bình Minh ra mắt hệ thống tự kiểm tra bệnh trực tuyến đầu tiên trên thế giới, tạo ra tiền lệ chẩn đoán thông minh toàn cầu. Sau khi đăng ký trên hệ thống, không chỉ có thể nhập tình trạng sức khỏe và mô phỏng quá trình tự khám và chẩn đoán. Nó còn có thể thông qua nhận dạng gương mặt chính xác, lấy hồ sơ bệnh án và bệnh án tiền sử của gương mặt tại tất cả các bệnh viện có mạng lưới liên lạc. Ngay cả khi không có người nhà bên cạnh, thậm chí sau khi hôn mê do tai nạn thì bác sĩ vẫn có thể nắm bắt chính xác thông tin của bệnh nhân ngay lần đầu tiên trong quá trình điều tri.
Một năm rưỡi sau, phòng sinh của bệnh viện Mai Đô.
Tiêu Nhi nằm ngửa trên bàn mổ, đèn mổ soi sáng vầng trán nhé nhại mồ hôi lạnh của cô.
Hoắc Kiến Phong lo lắng ở bên cạnh, một tay năm chặt tay cỏ, một tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu có. “Em vất vả rồi! Kiên trì thêm chút nữa, chỉ một lần này thôi sau này chúng ta sẽ không sinh thêm nữa. khi Vân Thiên chào đời, anh không tham gia. Anh chưa từng biết rằng việc sinh nở lại là một việc đau đớn đến vậy. Sớm biết như vậy thì anh không bao giờ muốn sinh đôi gì cá.
Anh chỉ cần cô, chỉ cần cô là đủ rồi.
Anh hôn nhẹ lên tay, lên trán của cô và mang theo sự lạnh leo, run ray.
Tiêu Nhi nghiêng đầu, nhìn thấy sự áy náy và tự trách trong ảnh mắt của anh thì cô cười yếu ớt: “Đồ ngốc, ai sinh con cũng đều như vậy cả mà”
Hoặc Kiến Phong nằm lấy tay cô, chỉ hận bản thân không thể thay cô chịu đựng nỗi đau này: “Anh mặc kệ người khác như thế nào, tóm lại anh sẽ không bao giờ để em chịu khổ như vậy nữa.
May là các nhân viên y tế đã chứng kiến vô số cặp đôi đối mặt với nhau trong giờ khắc này nhưng vẫn cảm thấy hàng tấn cẩu lương tấn công dồn dập. “Cô Nhi, dùng sức đi. Đã thấy được đầu rồi.” Bác sĩ đưa tay ra đỡ và động viên.
Tiêu Nhi nằm chặt tay Hoắc Kiến Phong, cố gắng nhếch miệng: “Kiến Phong, anh nằm chặt em. Chúng ta cùng cố gắng. “Được được.” Hoắc Kiến Phong tay chân luống cuống trả lời.
Anh muốn nằm chặt tay cô nhưng lại sợ làm tay có đau. Sống được hơn ba mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên anh mờ một luống cuống như vậy.
Anh nhìn cái bụng căng phồng của Tiêu Nhi, dường như trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Tổ tông bé nhỏ, mấy đứa mau ra đi
Giống như phúc đến thì lòng cũng sáng ra, sau khi anh năm chặt tay của Tiêu Nhi và vừa mới nói dứt lời thì Tiêu Nhi mơ hồ cảm nhận được một thử mềm mại ấm áp thoát ra từ trong sản dao. “Sinh rồi sinh rồi.” Bác sĩ đây vẻ vui mừng: “Cô Nhi, đứa bé đầu tiên ra rồi. Đứa bé thứ hai cũng sắp ra, dùng sức nữa đi.”
Hoắc Kiến Phong xúc động nhìn về phía Tiêu Nhi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng và yếu ớt của Tiêu Nhi. “Oe oe…”
Khi tiếng khóc lanh lảnh của đứa trẻ vang lên, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lồng ngực của anh.
Anh siết chặt tay cô, tựa đầu lên trán cô và nói với giọng ẩm áp và dịu dàng: “Tiêu Nhi, anh yêu em! anh yêu mẹ con em!”
Tiêu Nhi nhắm mắt, dồn hết tất cả sức lực tập trung vào bụng dưới, cố gắng một phen.
Cảm giác ấm áp và mềm mại đó lại xuất hiện lần nữa. “Oe oe…”
Hai tiếng khóc lanh lảnh hòa thành một bản giao hưởng, bác sĩ phấn khích nói: “Cô Nhi, anh Phong, chúc mừng chúc mừng. Là một cặp bé gái rất xinh đẹp.
Dây cung căng thắng của Tiêu Nhi được buông lỏng, cả người mềm nhũn ra nhưng khóe miệng lại bất giác nhếch lên một nụ cười.
Hoắc Kiến Phong không quay lại nhìn cặp em bé mà trong ánh mắt quyến luyến luôn chỉ có người phụ nữ nằm ở trên giường.
Anh nắm chặt tay cô, nồng nàn hôn lên cánh môi cô. Xin cho cả cuộc đời rộng lượng này chỉ cho phép yêu mỗi một người. (Hết)