Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 77




Chương 77: Dứt khoát

Tống Phi Phi giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thật sao? Vậy thì cô ấy là tiểu thư của nhà nào vậy? Cô ấy… có tốt với anh không?” Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, khóe mội giễu cợt: “Mẹ tôi không nói cho cô biết sao?” Sự lo lắng của Tống Phi Phi hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.

Trước khi quay lại, cô ta cho rằng anh sẽ hận mình, thậm chí còn tức giận đến mức phớt lờ mình.

Nhưng cô ta không ngờ rằng anh lại thực sự quên mình nhanh như vậy.

Và, kết hôn với người khác! | Khi đó, cô ta là người duy nhất trong mắt anh.

Yêu cô ta, trân trọng cô ta, đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, bao bọc cô ta trong lòng bàn tay của anh…

Mới có vài năm, anh đã lạnh nhạt đến mức ra sức bới móc những lời nói lỡ mồm của cô ta…

Trong chốc lát, Tống Phi Phi khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười cay đắng ấm ức: “Chúc mừng anh, Kiến Phong!” Cô ta cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống: “Anh đừng hiểu lầm em, những gì em nói vừa rồi không có ý gì khác. Em chỉ muốn xin lỗi anh vì chuyện quá khứ. Lần này em quay lại, sẽ không ở lại lâu. Chỉ là quay về thăm thú, sẽ rời đi trong vài ngày tới.” Hoäc Kiến Phong hai mắt tối sầm.

Anh thờ ơ quay người, lại đẩy xe lăn chậm rãi đi về phía trước, thản nhiên nói: “Ừm.” Cô ta đã hạ thấp mình xuống vũng bùn lầy rồi, vậy mà anh lại chỉ “Èm’, không nói thêm dù chỉ một chữ?! Tống Phi Phi vừa sốc vừa hụt hãng.

Gô ta ấn ngực xuống, kìm nén cơn đau khác lạ.

Đôi mắt rưng rưng nhìn tấm lưng rắn chắc và thẳng tắp của người đàn ông.

Cô ta từ từ đút tay vào trong túi áo gió và ra sức siết chặt.

Không ai lên tiếng nữa, họ chỉ chậm rãi đi dưới những tán cây râm mát.

Ánh nắng mỏng manh chiếu qua bóng cây, lốm đốm bóng dáng của hai người.

Giống như những bông tuyết trên màn ảnh cũ, để lại những sự thiếu sót do kỹ thuật xử lý chưa hoàn thiện.

Ngô Đức Cường đi theo phía sau, cong môi chán ghét.

Rõ ràng họ là một cặp rất xứng đôi, nhưng cho dù thế nào vẫn cảm thấy càng nhìn càng không hợp.

Lúc nhìn thấy cô ba ở cùng ba còn thoải mái hơn! Con đường dù có dài bao nhiêu thì cũng có điểm kết thúc.

Ở cổng vào Nam Viện.

Hoäc Kiến Phong dừng xe lăn lại, nhẹ giọng nói: “Tôi tới rồi.” Đây là lệnh đuổi khách sao? Tống Phi Phi bất đắc dĩ nhìn căn biệt thự quen thuộc, khóe miệng cong lên nụ cười: “Anh không mời người bạn cũ như em vào ngồi chơi sao?” Hoắc Kiến Phong bình tĩnh nói: ‘Không tiện.” “Có phải vì vợ anh không?” Tống Phi Phi cúi đầu nhìn vào mắt anh.

Hoắc Kiến Phong hờ hững gật đầu: “Ừ”” Tống Phi Phi ghì chặt lên trái tim và cắn nhẹ môi.

Cô ta từng là khách quen ở đây, và cô ta có thể vào trực tiếp mà không cần người giúp việc thông báo.

Bây giờ, anh nói rằng vì vợ anh, nên cô ta Ị thậm chí không có tư cách để vào ngồi.

Gượng gạo, hụt hãng, đan xen vào nhau.

Tống Phi Phi khẽ nhíu mày, nhưng đường nét thanh tú của cô ta vẫn vô cùng xinh đẹp.

Cô ta cố gắng hết sức để duy trì một nụ cười tao nhã và tươm tất, giọng điệu vẫn trong trẻo và dịu dàng như nước suối: “Được rồi, em hiểu rồi. Kiến Phong, em sẽ không làm phiền anh nữa.” Cô ta căn chặt môi, trong mắt dâng lên giọt lệ, nhanh chóng xoay người rời đi.

Thật tốt quá. Cuối cùng cũng sắp đi rồi.

Ngô Đức Cường trong lòng thầm vui mừng, nhưng chưa kịp vui mừng được ba giây, anh ta đã thấy Tống Phi Phi đột nhiên xoay người, quay lại với tốc độ nhanh hơn, ngồi xổm xuống bên cạnh Hoắc Kiến Phong.

Trước khi Hoắc Kiến Phong dừng lại, tay của Tống Phi Phi đã ghì chặt lấy tay vịn xe lăn.

Cô ta ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng, đỏ như mắt con thỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn.

“Kiến Phong, em đột ngột rời bỏ anh, không phải vì thay lòng đổi dạ, mà là vì bất đắc dĩ. Những năm nay em chưa bao giờ quên được anh. Lúc nửa đêm mơ thấy anh, em luôn tự hỏi bản thân mình tại sao lại ngốc nghếch và hèn nhát như vậy. Lúc đi, em thậm chí không dám để lại một lời với anh.” Giọng cô ta nghẹn ngào, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cả người trông yếu đuối nhưng vẫn kiên cường.

Hoắc Kiến Phong ánh mắt tối sầm lại, chỉ chốc lát, liền bình thường trở lại: “Đều đã qua rồi.

Giọng nói lạnh lùng như con dao cứa vào tim Tống Phi Phi.

Không phải anh nên hỏi, tại sao lúc đầu mình bất đắc dĩ phải rời đi sao? Không phải anh nên hỏi, rốt cuộc lúc đầu chuyện gì đã xảy ra sao? Bàn tay ghì chặt lấy chiếc xe lăn của Tống Phi Phi trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, “Đúng vậy, anh nói đúng, mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng từ đầu đến cuối đều là em đã sai, nên trong lòng không thể nào buông bỏ được. Kiến Phong, lần trở lại này, em vốn định âm thầm ngắm anh rồi rời đi, nên không nói cho ai biết hết.” “Thế nhưng, trên quãng đường đến đây, tất cả những thứ hiện lên trong đầu em chỉ là ký ức về chúng ta và những tổn thương em đã gây ra cho anh. Em biết, em không thể làm được, em không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Cô ta chớp mắt và hai hàng lệ lăn dài: “Kiến Phong, anh hãy giúp em, chấp nhận lời xin lỗi của em và tha thứ cho em, được không?” Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đâm nước mắt càng trở nên đáng thương.

Mi mắt Hoắc Kiến Phong rũ xuống mị, bình thản nói: “Tôi chưa từng trách cứ cô, cho nên không thể nói tha thứ hay không tha thứ. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, không ai thuộc quyền sở hữu của ai cả. Ở bên cạnh nhau một quãng thời gian là đủ rồi!” Anh nhướng mắt nhìn Ngô Đức Cường cách đó không xa: “Tiễn cô Tống ra ngoài.” Anh đã xử lý mối quan hệ với cô ta thật sạch sẽ và rõ ràng! Tống Phi Phi trong lòng lạnh lẽo, nhưng trên mặt cô ta lại thở ra nhẹ nhõm: “Nếu anh có thể nghĩ như vậy, thì tốt rồi. Em biết anh thích rạch ròi trong chuyện tình cảm. Em sợ anh giữ chuyện này trong lòng rồi khó chịu, vì vậy em đã đặc biệt tới đây để muốn nói rõ với anh. Nếu anh hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này, thì thật là tốt… ” Cậu ba của chúng tôi có ổn hay không thì có gì liên quan tới cô! Ngô Đức Cường cảm thấy khinh thường, nhưng vẫn cung kính ngắt lời: “Cô Tống, mời!” “Ừm.

Tống Phi Phi lễ phép đáp lại, dựa vào tay xe lăn đứng dậy, nhưng đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ vẫn nhìn lên người Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, chân của anh…” Cô ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mong có người có thể chủ động giải thích.

Nhưng cả Hoäc Kiến Phong và Ngô Đức Cường đều không lên tiếng.

Chỉ có tiếng gió thoảng qua.

Trái tim của Tống Phi Phi thắt lại.

Cô ta đưa tay ra, nho nhã lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, khuôn mặt vẫn giữ vững sự đàng hoàng, lễ phép của người lớn: “Vậy thì Kiến Phong, anh hãy bảo trọng. Em đi trước đây!” Khi nói xong những lời đó, cô ta quay lại, ngẩng đầu lên một cách kiêu hãnh và sải bước đi.

Đôi giày cao gót mảnh mai giãm trên mặt đất, phát ra tiếng gõ giòn giã, vang vọng từ gần tới xa.

Hoắc Kiến Phong ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm biệt thự trước mặt.

Anh không hề nhìn lại.

Tuy nhiên, hai tay buông thõng trên đầu gối đã nắm chặt thành nắm đấm.

Trên chiếc quần tây thẳng tắp, có những nếp nhăn nhàu nhĩ khác nhau.