Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 693




Chương 693

Bạch Bách Hợp dịu dàng giải thích: “Bởi vì bố mẹ của anh đã qua đời nhiều năm, cho nên mẫu giám định để xét nghiệm với anh là của bà chủ chúng tôi. Nhưng, chỉ cần phân tích cấu trúc xoắn ốc tương đồng của hai bộ gen là đủ để chứng minh rằng anh là cháu trai của bà chủ. Hai người là người thân có huyết thống tương liên.

Hoắc Kiến Phong đóng tài liệu lại “Bộp” một tiếng rồi tiến tay ném lên bàn, biểu cảm lạnh lẽo như băng, rõ ràng là không tin.

Bạch Bách Hợp bất đắc dĩ, nhìn về phía bà chủ nhờ giúp đỡ.

Bà ta vừa mới bình tĩnh lại từ cơn xúc động, bà ta lau lau nước mặt trên mặt, khẽ nhếch cảm với đám người Như Tuyết: “Mấy người đi ra ngoài trước, Bách Hợp cùng Hồng Nhung ở lại, thay tôi giải thích chuyện năm đó cho cậu ấy nghe. “Vâng.” Đám người Như Tuyết đáp lời rồi rời đi.

Nhưng còn chưa đợi Hồng Nhung cùng Bạch Bách Hợp mở miệng, Hoắc Kiến Phong đã lạnh lùng nói: “Tôi không hề hứng thú với những chuyện năm trước, tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc người làm tổn thương bố mẹ nuôi tôi có phải là các người hay không?”

Mặc dù anh nói “Các người” nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía bà cụ.

Nhận ra giọng điệu nói chuyện của anh không tốt, Hồng Nhung cười tủm tỉm chắn trước người bà chủ: “Là vậy thì sao? Nhà họ Hoặc cũng không có mấy người tốt, bọn họ đều đã bị trừng phạt đúng tội. Nhất là mẹ nuôi của anh, Vũ Tuyết Như, bà ta căn bản cũng không phải là người quả thật đã làm nhục cái dòng họ đó. “

Hoắc Kiến Phong liếc nhìn cô ta, trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét: “Thoạt nhìn cỏ trông chỉ như một đứa trẻ, vì sao lại nói chuyện một cách độc ác như vậy?

Hồng Nhung mim cười lém lỉnh: “Hì hì, tôi đã không còn là một đứa trẻ từ lâu rồi. Hiện tại tôi đã mười tám tuổi, là một người trưởng thành. Nhưng vì khi còn nhỏ tôi hay nghịch ngợm, nghiên cứu vài vị thuốc, nhiễm độc không lớn nổi nên biến thành Thiên Sơn Đồng Mỗ thôi. “Đúng rồi, anh có biết Thiên Sơn Đồng Mỗ không?

Cô ta nhìn Hoắc Kiến Phong chớp chớp mất, đôi mắt đen như mực như đã khôi phục lại sự ngày thơ lúc trước. Hoắc Kiến Phong giật mình, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lóe lên trong đầu, nhưng anh còn chưa bắt được thì đã bị Hồng

Nhung nói những chuyện không đầu vào đầu cắt đứt.

Anh nhìn cô ta, không trả lời.

Trên khuôn mặt của Hồng Nhung hiện ra sự thất vọng “Nhìn anh như thế này là không biết đúng không?”

Hoắc Kiến Phong còn chưa kịp mở miệng, Bạch Bách Hợp đã trừng mắt nhìn cô ta. “Đừng nói những chuyện vô dụng đó nữa, mau đi lấy đồ ra đi.

Sai khiến Hồng Nhung xong, Bạch Bách Hợp lại quay đầu nói với Hoắc Kiến Phong: “Thời gian trò chuyện có thể sẽ rất dài, dư độc trong cơ thể của anh chưa hết, chúng ta nên ngôi xuống trước đi!”

“Đúng vậy, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói:” Bà cụ phụ họa, dẫn đầu ngồi xuống ghế tròn bên cạnh bàn, chỉ vào vị trí bên cạnh ý bảo Hoắc Kiến Phong ngôi xuống, nói: “Con muốn biết cái gì, bà nói cho con biết hết.”

Hoắc Kiến Phong nhìn bốn người, trong lòng vẫn đề phòng như cũ. Nhưng độc của Hồng Nhung thật sự quá lợi hại, anh tỉnh lại lâu như vậy mà vẫn cảm thấy cơ thể mềm nhũn, tư duy cũng không thông thuận như ngày thường, chỉ có thể ngôi xuống trước, chờ cho bản thân mình từ từ hồi phục.

Chẳng bao lâu, Hồng Nhung lấy từ trong tủ ra vài quyền album ảnh được bảo quản kĩ càng, không tì vết giao cho bà chů.

Bà ta đặt album ảnh trên bàn, ở giữa mình và Hoắc Kiến Phong, cẩn thận mở ra: “Đây là ảnh của bố và mẹ của con. Con nhìn xem con lớn lên rất giống bố con

Hoắc Kiến Phong nghi ngờ, ánh mắt dừng lại trên những tấm ảnh.

Lớn, nhỏ, mới, cũ, đen trắng, màu sắc…

Nhưng dù là tấm ảnh nào cũng có thể làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông trong bức ảnh có đường nét ngũ quan rất giống anh. Cho dù không thể xác định là bố con một trăm phần trăm, ít nhất hai người cũng tuyệt đối là người thân.

Một số bức ảnh đã cũ và vàng, một số mang theo dấu vết của sự thay đổi thời đại một cách rõ ràng, bởi vì số lượng rất lớn nên không hề giống như thứ có thể giả mạo được.

Đầu ngón tay bà cụ nhẹ nhàng vuốt ve một tấm ảnh chụp nhanh nam nữ to bằng bàn tay, thấp giọng thì thầm: “Thật ra, nhìn kĩ lại thì con không chỉ giống bố con, mà cũng rất giống với mẹ con nữa!”

Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, vành mắt lại dâng lên nước mắt, trên mặt lại là vẻ dịu dàng và yêu thương không nói nên lời. Trái tim Hoắc Kiến Phong giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ va vào một cú, lại nhìn cặp nam nữ trên album ảnh, không hiểu sao trong lòng anh có thêm vài phần tò mò: “Bọn họ là người như thế nào? Tại sao lại chết?”

Thấy anh rốt cuộc cũng có hứng thủ, trên mặt bốn người đều lộ ra vẻ vui mừng.