Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 690




Chương 690

Tiểu Thất lặng lẽ đến bên bên cạnh Tiêu Nhi, kéo tay áo cô : ‘Chị Nhi, vừa rồi tam vương tử là nói cậu ấy sắp tới sẽ đến phải không?”

“Ừ.” Tiêu Nhi trả lời, xem thái độ của Tiểu Thất, cô ấy đã nóng lòng rồi, cố ý nói: “Em nhớ đặc sản của nước Thanh Bạch rồi hả, có muốn cậu ta mang đến giúp không?”

Mặt Tiểu Thất bắt đầu đỏ lên, liên tục xua tay: “Không không, đương nhiên không phải. Thời bây giờ lên mạng thuận tiện lầm, muốn mua gì cũng có thể được. Chỉ là, chỉ là . Chị Nhi, lúc nào chị có thời gian rảnh có thể đưa em ra ngoài làm tóc, mua ít quần áo gì đó được không. Tiếng nói của cô ấy càng lúc càng nhỏ, tới cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, hai má đỏ như 2 quả táo lớn vậy.

Tâm tư của mấy cô gái trẻ thật là ngọt ngào.

Trong lòng Tiêu Nhi bước đầu thấy vui vì sự dũng cảm của cô ấy, vẻ mặt vẫn hiện lên dáng vẻ bình tĩnh thường ngày: “Gần đây chị không có nhiều thời gian bên em nhưng chị sẽ giúp em sắp xếp một vị stylist, bảo đảm giúp em thấy được một bản thân khác từ trên xuống dưới.”

Mắt Tiểu Thất sáng lên, khuôn mặt ửng đỏ càng đỏ thêm: “Vậy, vậy thì cảm ơn chị trước nhé!” Tiêu Nhi mim cười, xoa đầu cô ấy không nói gì thêm.

Vào lúc này, siêu máy tính của Lucy tìm kiếm kết quả. Con mất máy móc của cô ấy nháy mấy nhất liên đổi vào trạng thái của người bình thường: “Chủ nhân, các vị, xin lỗi, tôi vừa mới tìm kiếm vài lần trong mấy biển người trong cơ sở dữ liệu đều không có tin tức của cô gái này.

Vóc dáng của cô ấy không quá 7 đến 8 tuổi, thành thực lúc mà dáng vẻ bên ngoài của cô ấy thay đổi, đến kho dữ liệu của cảnh sát địa phương cũng đều không có tin tức phù hợp hay tương tự. Nếu như muốn dùng thân phận của cô ấy để lấy làm điểm đột phá e rằng rất khó.

Vẻ mặt bình tĩnh của Vân Thiên bây giờ lại lộ ra chút sơ hở, sâu trong con mắt lại xuất hiện sự lo lắng và sốt ruột hiếm thấy. “Làm sao đây?” Cô ấy nhíu mày suy ngầm: “Camera đâu? Em thử khởi động hệ thống camera chưa?”

Lucy gật đầu một cách khó khăn. “Đã cố thử rồi Đối phương chẳng chuẩn bị gì mà đến, sau khi đi ra phạm vi của công viên Cẩm Tủ, bọn họ liền thay đổi quần áo, thay đổi phương tiện giao thông, đã cố tìm kĩ nhưng cũng thất bại”

“Vậy thì mở rộng phương thức tìm kiếm, mở rộng phạm vi tìm kiếm, đầu tiên cử đưa ra một vài điều kiện sau đó tiến hành chọn lọc.” Vân Thiên chớp lấy cơ hội: “Người khác cũng không được buông lỏng, bất kể đường bộ hay đường thủy, chỉ cần tên đó xuất hiện thì nhất định để lại dấu vết.”

Thấy anh ta bình tĩnh sắp xếp mọi việc, Tiêu Nhi và ông Đức cảm thấy yên tâm vui vẻ. Có thanh niên ở nhà, bọn họ có thể yên tâm tới bệnh viện rồi.

Trên con đường rộng rãi, chiếc xe sang đi tốc độ êm ái. Lục Thiên Bảo ngồi ghế phụ, Tiêu Nhi và ông Đức ngôi ghế sau.

Nhìn Tiêu Nhi từ sau khi lên xe cứ liên tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ảm đạm, ông Đức nhẹ nhàng năm lấy tay cô, vỗ về: “Nhi à, ông biết con lo cho thắng Phong, nhưng con đừng đem mọi chuyện cất hết vào tim mình, có chuyện gì thì con cứ nói ra. Tuy rằng ông ngoại không thể giúp con ngay. Nhưng ông ngoại nguyện lắng nghe con mãi.”

Tiêu Nhi quay đầu lại, nhìn ánh mắt khích lệ của ông mà cảm thấy ấm lòng. Cô lấy đôi tay mình nằm lấy tay ông mim cười. “Ông ngoại, ông yên tâm, con không sao đâu. Chuyện Phong mất tích nếu nói là hoàn toàn không lo lắng gì thì chắc chắn là không thể nhưng dù có lo lắng thể nào đi nữa, anh ấy sợ rằng nhất thời chưa về được. Hơn nữa trước mắt, chúng ta còn có việc khác cần làm mà.”

“Được rồi.” Ông Tiêu một tay nắm lấy tay cô, một tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, dùng mức độ chỉ 2 người có thể nghe được để nói: “Ông cử cho rằng việc này quá kì lạ, hoặc là có liên quan tới mẹ của con”

“Cái gì?” Tiêu Nhi tròn mắt kinh ngạc, không dám tin tưởng nhìn ông. Cô ấy nhìn phía trước một cách để phòng, khẳng định bọn họ đều không chú ý mới hạ giọng, gấp gấp nói: “Ông ngoại, ông xem nhìn thấy đâu vậy? Có phải trừ ông và con ra, chỉ có mẹ con biết được nội dung của cuốn số đó không?”

Ông Đức đưa tay lên ra ám hiệu cho cô đừng hỏi nữa. Ông ấy nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lời nói có vài phần thất vọng: “Ông cũng không chắc chắn, vì vậy tạm thời chưa thể trả lời con được.

Tiêu Nhi ánh mắt u ám, cô ấy thất vọng cúi thấp đầu thâm trách trong lòng mẹ vốn là đệ tử chân truyền của ông bà, không khéo léo mà thường giao du bên ngoài, thích nhất là đi chữa bệnh cứu người, nghiên cứu thu thập các loại tài liệu về thuốc. Rời xa bà ấy bao nhiều năm, trừ nhà họ Ôn ra, lẽ nào bà ấy đời này không có bạn nào tốt hay kẻ thù sao?