Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 68




Chương 68: Tới gặp thần y Ở ngoại ô, bên cạnh hồ Tố Nữ.

Một tiệm trà cổ kính.

Dì Mãn đỡ bà cụ, Ngô Đức Cường đẩy Hoäc Kiến Phong vào, tiệm trà vốn nhỏ liền trở nên chật chội.

Nhìn thấy bốn người, Hãc Diệm đang quỳ trên chiếu cói uống trà lập tức đứng lên: “Dì Mẫn, ở đây.” Mọi người nhìn vào thì thấy đó là một người đàn ông mặc vest xám, tóc vuốt keo.

Anh ta sắp 30 tuổi, nhưng bộ dạng trông vô cùng già dặn chững chạc.

Dì Mãn vội vàng giới thiệu với bà cụ Hoäc và Hoắc Kiến Phong: “Bà cụ Hoäc, cậu ba, đây là người đại diện của thần y Cao Đức Trọng, cậu Hắc Diệm.” Khi nói, dì quay sang Hắc Diệm và nói, “Cậu Hắc Diệm, đây là bà cụ Hoắc của nhà chúng tôi. Đây là người tôi đã nói với cậu trước đây, cậu ba của chúng tôi.” Hắc Diệm gật đầu với bọn họ, coi như chào hỏi, trực tiếp nói: “Các vị, thần y đã chờ từ lâu, mời mọi người đi cùng tôi.” Dứt lời, anh ta quay người dẫn đường, dì Mẫn dìu bà cụ đi theo.

Ngô Đức Cường đẩy Hoäc Kiến Phong đi theo.

Một nhóm năm người đi qua hành lang dài và hẹp được chạm khắc, chẳng mấy chốc đã rẽ vào một phòng trà khá rộng rãi.

Trên mặt đất của phòng trà trải chiếu sậy đơn sơ, nhưng cũng không có bàn trà, ấm trà.

Ở vị trí chính giữa của phòng trà có một bức bình phong thêu hoa đặc biệt và một vài chiếc ghế gỗ tùng.

Bức bình phong lớn chia phòng trà thành hai phòng trong và ngoài.

Phía dưới tấm bình phong có một khung cửa to bằng hai lòng bàn tay, chắc là nơi vị thần y bắt mạch cho người.

Một tấm rèm nhỏ treo trên khung cửa, che hoàn toàn bên trong.

Ngay khi Hắc Diệm bước vào phòng, anh ta đã đứng một cách thành thạo ở giữa tấm bình phong, nơi anh ta có thể nhìn thấy cả phòng trong và phòng ngoài.

Dì Mãn khẽ giới thiệu tình hình của phòng trong với bà cụ, liền nói: “Tôi mơ hồ có thể nhìn thấy một người đang ngồi phía sau tấm bình phong, hẳn là thần y” Bà cụ Hoắc gật đầu.

Hoäc Kiến Phong nhìn lướt qua quang cảnh xung quanh, cau mày: “Bà nội, chỗ này còn chưa được bằng phòng khám, người này có thể thật sự là thần y sao?” “Phải đấy, bà ơi. Chỉ có mỗi như thế này mà bà còn bắt cậu ba đói bụng suốt cả quãng đường.” Ngô Đức Cường vừa lo lắng cho thân thể của Hoắc Kiến Phong vừa cảm thấy xót xa.

“Đừng nói nhảm” Bà cụ Hoắc nghiêm nghị ngăn họ lại, quay về hướng bình phong, kính cẩn nói: “Thần y, xin lỗi ông! Cháu tôi rất yếu và ốm đau quanh năm, gặp quá nhiều bác sĩ mà bệnh vẫn không thuyên giảm.

Thằng bé cũng nản lòng, nên mới nói vậy, thật sự là không có chủ ý xúc phạm, vì vậy xin đừng so đo với thằng bé.” Một lúc lâu sau, vẫn không có ai đáp lại từ phía sau bức bình phong.

Bà cụ Hoäc siết chặt tay dì Mẫn, dì Mẫn lập tức nhìn về phía Hắc Diệm.

Hắc Diệm nghi hoặc nói: “Bà cụ, mấy người vẫn chưa biết sao?” dì Mẫn khó hiểu: “Biết cái gì?” Hắc Diệm giải thích: “Thần y Cao Đức Trọng của chúng tôi thực ra là một người mù và câm điếc, không nghe thấy cũng không nhìn thấy. Mục đích của tôi ở đây là vừa là người trung gian vừa là người phiên dịch. Vì vậy, vừa rồi ông ấy hoàn toàn không nghe thấy lời mấy người nói đâu, mọi người đừng bận tâm.” Người điếc, câm và mù có thể trở thành một thần y? Ngô Đức Cường và Hoắc Kiến Phong nhìn nhau, sắc mặt chìm xuống.

Bà cụ Hoắc thở phào nhẹ nhõm, vẫn lễ phép nói: “Vậy thì cũng không được nói nhảm trước mặt thần y. Lũ trẻ không hiểu chuyện, xin hãy thứ tội.” Hắc Diệm cười cười, không nói gì.

Anh ta liếc nhìn phía trong rồi mới nói với mọi người: “Thần y đã sẵn sàng, yêu cầu bệnh nhân thò tay vào cửa sổ để thần y bắt mạch.” Hoắc Kiến Phong nhíu mày, không hề cử động.

Dì Mãn nhanh chóng lườm Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường đành phải chậm rãi đẩy xe lăn đến trước bình phong nói nhỏ: “Cậu ba, dì Mãn đang nhìn cậu thay bà cụ đấy!” Hoắc Kiến Phong nhíu mày do dự, một lúc sau mới nâng cánh tay lên, đưa tay trái qua bình phong rồi thò tay vào.

Chẳng mấy chốc, một bàn tay lần mò lấy mạch máu của anh.

Cảm giác ấm áp, ngón tay mềm mại, động tác nhẹ nhàng …