Chương 679
Vành mắt Tiêu Nhi cũng bất giác trở nên đỏ ứng: “Bà nội, bà đừng như vậy, bà nhất định phải đeo kính, bà còn phải nhìn Vân Thiên đọc sách, kết giao bạn bè, lấy bằng tốt nghiệp, rồi có bạn gái nữa chứ.”
Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay của bà cụ Hoắc, không lên tiếng, quai hàm cứng rắn gắt gao siết chặt. “Bà biết trong lòng các cháu rất tủi thân, bà cũng biệt các cháu đã phải rơi nước mắt rất nhiều lần, cũng đã có nhiều hiểu lầm. Nhưng những gì các cháu làm đều là vì bà.”
Bà cụ Hoắc chán nản thở dài, trong nháy mắt nước mắt liền rơi xuống: “Bà sống đến từng này tuổi rồi, những ngày tháng còn lại cũng không còn nhiều.”
Dì Mẫn trộm lau đi nước mắt, nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà cụ: “Bà chủ, bà đừng nói như vậy. Mợ ba nói rất đúng, bà chủ còn phải nhìn cậu chủ nhỏ học đại học, lấy giấy đăng ký kết hôn nữa chứ. Bà chủ nhất định phải bảo trọng sức khỏe, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Cậu ba và mợ ba đều là những người hiểu thuận, bọn họ chắc chắn sẽ luôn kính trọng bà chủ, yêu thương bà chủ.”
“Tôi không quan tâm, dù sao tôi chỉ cần chúng nó đồng ý với tôi một điều, mãi mãi ở bên cạnh tôi.”
Bà cụ Hoắc bướng bỉnh lau đi nước mắt trên mặt, tránh đi bàn tay của dì mẫn, đôi mắt mờ mịt mở to, nhìn về phía Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, nói: “Hôm nay hai đứa hãy cho bà một câu trả lời chính xác nhất đi, hai đứa đồng ý hay không đồng ý?”
Nếu là ý nguyện của bà cụ, bà hận không thể bắt hai đứa cháu phải thề với bà.
Tiêu Nhi cảm thấy bối rối, bất lực quay sang nhìn Hoắc
Kiến Phong.
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong cũng ảm đạm không kém, anh nhận bà cụ Hoắc, chí Hoắc Phương Nam và Vũ Tuyết Như anh cũng có thể nhận, nhưng ngôi nhà đó, Hoắc Kiến Phong thật sự không muốn quay về nữa.
Trong khi hai người họ còn đang do dự, cửa phòng bệnh đột nhiên một tiếng, Lục Thiên Bảo trán đầy mồ hôi, cửa chạy vào: “Kien Phong, bác gái xuất hiện triệu chứng rồi.”
Một khi chất độc này phát tác, sẽ vô cùng nguy hiểm, Tiêu Nhi không dám chậm trễ, nhẹ nhàng tách khỏi tay bà cụ Hoặc: “Bà nội, bà cứ nghỉ thật tốt đã. Cháu và Hoắc Kiến Phong qua xem bác gái thế nào một chút, rồi sẽ lại về với bà.”
Hoắc Kiến Phong cũng đứng dậy, khẽ gật đầu về phía Mẫn rồi nói thầm: “Bà nội giao cho dì trước.”
Di Mẫn gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía anh: “Cậu ba yên
Bà cụ Hoắc nghe thấy giọng nói của Lục Thiên Bảo vô cùng căng thẳng, biết là chuyện liên quan đến tính mạng con người, nên không ngăn trở hai người họ, chỉ hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía có âm thanh bước đi của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, phân phó dì Mẫn: “Tuyết Như làm sao vậy? Mau cho người đi nghe ngóng xem
Bên trong phòng ICU.
Sắc mặt Vũ Tuyết Như tái nhợt, hai chân bị xích lại, cơ thể bà ta đứng ở giữa phòng bệnh. Đôi mắt bà ta đỏ như máu, nhìn đám nhân viên y tế xung quanh, cười dữ tợn, không ngừng gầm thét trong cổ họng, giống như một con dã sẽ tấn công người bất cứ lúc nào. “Bà Vũ, bà bình tĩnh một chút. Chúng tôi là bác sĩ, chúng tôi đến giúp
Bác sĩ Hồ vươn tay, biểu thị bà ta hít thở chậm rãi, sau đó từ từ đến gần Vũ Tuyết Như: “Bà đừng sợ hãi, đây là bệnh viện, bà ở đây rất an toàn.”
Năm bước… ba bước, hai bước. Ngay khi bác sĩ Hồ chỉ còn cách Vũ Tuyết Như hai bước, bà ta như mũi tên đã lên cung, đột ngột xông thẳng về phía bảc sĩ Hồ.
Khoảng cách quả gần, bác sĩ Hồ muốn tránh cũng không tránh được, kết quả là Vũ Tuyết Như bổ thẳng vào người anh ta, sau đó bà ta há to miệng, can một phát vào bả vai bác sĩ Hồ. Mọi thứ diễn ra chi trong nháy mắt, đợi đến khi các bác sĩ tá khác bắt đầu phản ứng, bác sĩ Hồ đã đau đến mức la và y lên. “A.”
Mọi người vội vàng bước tới giúp đỡ, nhưng cơ thể Vũ Tuyết Như như một pho tượng, vừa nặng vừa cứng ngắc.
Mọi người lôi tay, lôi chân, khó khăn lắm mới có thể lôi bà ta ra khỏi người bác sĩ Hồ. “Bà Vũ, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hai chân Vũ Tuyết Như lại chạm xuống đất, lập tức quay sang nhìn cô y tá gần mình nhất, định cần cô ấy, tiếng rên rỉ kinh hoàng liên tục vang lên trong cổ họng.
Cô y tá đó sợ tới mức bỏ chạy, ảnh mắt khát máu của Vũ Tuyết Như lập tức rơi vào người khác gần bà ta nhất. Chẳng mấy chốc, nhân viên y tế trong phòng đã bị cô ta dọa sợ tới mức bỏ chạy tán loạn, đến thời gian tiêm thuốc an thần cũng không có.
Khi Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong đến nơi, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Tiêu Nhi không thèm thay quần áo, lấy cây kim tiêm chứa thuốc an thần trong hộp thuốc lao tới, nhám vào gáy Vũ
Tuyết Như, đâm kim tiêm xuống. Vũ Tuyết Như cảm nhận được vật sắc nhọn giảng xuống gáy, liền quay đầu lại nhìn Tiêu Nhi, ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác.
Cổ họng bà ta phát ra tiếng “hừ hừ”, quỷ dị như tiếng cú mèo, sau đó toàn thân từ từ trượt xuống, ngã xuống đất.