Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 659




Chương 659

Tiêu Nhi thở dài, cầm lấy loa trong tay Ada, đứng trước mặt mọi người, nhìn chung quanh rồi lớn tiếng nói: “Mọi người, hôm nay mọi người đứng ở đây, có thấy cảnh tượng này rất quen không? Có vẻ như đã từng xảy ra?”

Giọng cô không nhanh không chậm nhưng mang theo uy nghiêm bức người: “Khi TN vừa thành lập ở Cẩm Thành, hợp tác với tập đoàn Hoắc Kiến thì vắc xin đã xảy ra sự cố. Người nhà bệnh nhân có thể không trùng nhau, nhưng đa số các phóng viên có mặt lúc đó cũng ở đây đúng không? Kết quả kiểm tra thì mọi người vừa đọc báo vừa đọc tin tức cũng mọi người còn nhớ không?”

Tiêu Nhi nhấn mạnh giọng điệu của mình bằng những lời lẽ đầy thâm thúy: “Chúng tôi đang bị vu khổng. Có người đã đánh kết quả nghiên cứu của chúng tôi, động tay động chân vào vắc-xin của chúng tôi, khiến những người vô tội bị hại, khiến chúng tôi chịu oan. Mà mọi người ở đây, mỗi người có mặt đều là một vũ khí sắc bén và quân cờ trong tay người khác.”

Khi Tiêu Nhi vừa dứt lời, khung cảnh im lặng trong giây lát. Một số phóng viên cầm micro và máy quay liếc nhìn nhau, nét mặt có chút giật nảy mình.

Tiêu Nhi thắng lưng, bình tĩnh quét qua mọi người: “Tôi ở đây xin nhắc lại một lần nữa, mọi loại thuốc và mọi vắc xin do TN phát triển đều là tác phẩm của lương tâm. Chúng tôi không then với trời đất, thị trường và lương tâm. Ngày hôm nay vắc xin cúm xảy ra chuyện bất ngờ thì nó đã có mặt trên thị trường từ rất lâu và trước đây chưa từng có vấn đề gì xảy ra, điều đó đủ để chứng minh chất lượng của chúng tôi.” gì phát sinh bây giờ là điều mà tất cả chúng ta đều không muốn thấy. Nhưng đã xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ không bao giờ trồn tránh trách nhiệm của mình. Trước khi sự thật của sự việc được điều tra, mong rằng mọi người hãy kiêm chế cảm xúc của mình và đừng trở thành công cụ cho những kẻ có lòng lợi dụng. Nếu không, sau này vả mặt cũng không dễ nhìn.”

Nhớ lại tình huống và mặt lần trước, một số phóng viên lúng túng đặt thiết bị xuống và chuẩn bị rời đi. Dù sao luôn vả mặt như thế này, sau này nếu họ đăng bất kỳ tin tức nào thì sẽ mất uy tín xã hội. “Än xằng nói bậy. Chính là vắc xin của người xảy ra vấn đề. Cô nói thể này rõ ràng muốn chống chế.” Một người nhà bệnh nhân nhảy dựng lên, trực tiếp giơ nắm đấm về phía Tiêu Nhi. “Tổng giảm đốc Tiêu, cấn thận” Ada sải bước về phía trước, cố gắng ngăn cán, nhưng Tiêu Nhi đã đưa tay lên chặn lai. Tiêu Nhi không hề né tránh, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào người đàn ông: “Nếu anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ kiện anh đi tù.”

Giọng cô không cao nhưng lại đập vào tai người đó như trống, đồng thời, dường như có một uy lực vô hình truyền ra, khiến người ta không dám tùy tiện lỗ mãng.

Người nhà ra tay bị Tiêu Nhi cưỡng chế, trong nháy mắt sững sờ ngay tại chỗ, cánh tay giơ lên cứng đờ trong không khí. Tiêu Nhi không nhúc nhích nhìn anh ta: “Nếu cảnh sát tra ra là vấn đề chúng tôi thì tôi sẽ tới đây xin lỗi. Đến lúc đó, cho dù các người muốn nhục nhã tôi như thế nào thì tôi cũng không phản kháng, hơn nữa sau này sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngành y tế. Thế nhưng trước khi kết quả được công bố, vì những gây rối và làm loạn của các người mà mang lại tổn thất cho tôi và công ty của tôi thì đừng trách tôi không khách khi.”

Giọng nói điểm tĩnh, khuôn mặt lạnh như bằng chậm rãi liếc giống như lưỡi dao lướt qua.

Mọi người sững sờ tại chỗ, nhất thời đều quên phản ứng, thậm chí không dám lộ ra khí thế.

Tiêu Nhi bình tĩnh thu lại ánh mắt, hơi cúi đầu chào mọi người: “Cảm ơn mọi người đã thông cảm và ủng hộ!

Dứt lời, cô quay người về phía cổng TN, đám người vừa đòi giết, trong nháy mắt không hẹn mà cùng nhường ra một con đường.

Tiêu Nhi mặt không cảm xúc, đưa Ada và một nhóm nhân viên của công ty sải bước rời đi. Dưới bóng cây bên đường, hai người đàn ông lặng lẽ nhìn cảnh này. Ngô Đức Cường nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn giơ ngón tay cái lên: “Cô chủ thật mạnh mẽ. Cô chủ thật lợi hại. Cậu chủ, chúng ta có nên tới hỗ trợ không?”

Hoắc Kiến Phong nhìn bóng lưng cao gây kia, khóe miệng gợi lên vẻ đắc ý: “Không cần. Hiện tại cô ấy đã rất thành thục và mạnh mẽ, không cần tôi giúp cô ấy giải quyết những vấn đề này nữa.”

“Vâng vâng”

Ngô Đức Cường gật đầu như giã tỏi: “Thuộc hạ cũng thấy vậy. Cô chủ thật là uy vũ, khí phách.” Nhìn Tiêu Nhi dẫn mọi người vào tòa nhà một cách an toàn, cánh cửa kính cao từ sau lưng họ khép lại. Hoắc Kiến Phong xoay người, thán nhiên nói: “Đi thôi, trở về làm chuyện nên làm.”

“Vâng” Ngô Đức Cường trả lời, mở cửa xe cho anh.

Hoắc Kiến Phong vùa ngôi vào xe, điện thoại trong túi xách vang lên.

Anh lấy ra xem, thấy là cuộc điện thoại của Lục Thiên Bảo, lập tức trả lời: “Có kết quả xét nghiệm sao?”

Ngắn gọn súc tích.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Thiên Bảo dở khóc dở cười: “Quả nhiên là cậu, cậu hoàn toàn không cho mình chút không gian đấc ý đòi công lao. Đúng vậy, đã có kết quả xét nghiệm. Đây là một loại độc dược không cần phải uống, thông qua tiếp xúc với da mà xâm nhập. Họ cho chất độc vào chiếc túi mẹ cậu thường xuyên dùng. Cảnh sát đã tìm thấy những thành phần giống nhau trên một vài chiếc túi bà thường xuyên sử dụng, trên mỗi chiếc túi cũng không có nhiều chất độc, Mẹ cậu trúng độc mãn tính nên thời điểm gặp các cậu mới vừa vặn tích lũy đến một lượng.”

Đầu tiên là cuốn sách, sau đó là chiếc túi, tất cả đều là những chi tiết nhỏ không đáng kể dễ bị bỏ qua.

Hoắc Kiến Phong dựa vào lưng ghế, nguy hiểm nheo lại: “Xem ra, trong nhà phải kiểm tra kỹ càng.” mất “Đó là việc của cậu. Nhưng mình còn có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ”

Lục Thiên Bảo hơi do dự, cắn răng nói: “Cậu có thể ra mặt nhờ ông cụ Tiêu cho tôi mượn sách của ông ấy không? Nếu được thì cho tôi nghiên cứu cuốn sách đó một chút, tôi cảm thấy cho dù sau này gặp phải loại độc dược nào thì cũng sẽ không là đối thủ của tôi.”

Hoắc Kiến Phong không có trả lời, hỏi lại: “Gần đây không phải cậu rất gần gũi ông ngoại sao? Nếu không thì cậu có thể trực tiếp tìm ông?”

“Ha ha ha.”

Lục Thiên Bảo cười khó xử, đáng thương nói: “Cậu cũng không nghĩ tới, nếu như mình có thể trực tiếp hỏi thì còn dám tới làm phiền cậu sao?”

“Cậu có cùng sở thích với ông, nếu không hỏi thi phải biết chỗ đặc biệt của cuốn sách đó.” Hoặc Kiến Phong nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Ở đâu bên kia điện thoại, Lục Thiên Bảo nghe giọng lạnh lùng với một vẻ mặt không còn luyến tiếc gì.

Hừ hừ, quá nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa, Hoắc Kiến Phong này cũng vô tình không kém gì ông cụ Tiêu.