Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 650




Chương 650

Trong phòng bệnh của Hoắc Tuấn Tú.

Trên hành lang, Tổng Phi Phi tựa lưng vào tường, thư thả chơi điện thoại.

Ngô Đức Cường nhìn chằm chằm vào cảnh cửa đang đóng chặt đó, lo lắng vò tay lại với nhau, liên tục đi tới đi lui.

Cuối cùng cũng có một tiếng “cạch” vang lên, cửa được mở ra, Hoắc Kiến Phong chẩm chậm đầy xe lăn ra

Ngô Đức Cường lập tức chạy lại, quan sát khắp người Hoắc Kiến Phong, chỉ sợ anh bị thương thêm ở đâu đó.

Tống Phi Phi vội cất điện thoại vào, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong thì ánh mắt có vẻ né tránh. Nhưng cô ta đã nhanh chóng điều chinh lại cảm xúc rồi nở nụ cười dịu dàng đặc trưng của mình và nói: “Tôi không lừa anh đúng không?”

Hoắc Kiến Phong lạnh lùng nhìn cô ta roi binh thân nói: “Cô đã biết từ lúc nào?”

Tổng Phi Phi nghiêng đầu, làm ra vẻ đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, giọng điệu còn có ý khoe khoang: “Chắc là lúc anh biết được thì tôi cũng đã biết được, những gì mà anh biết thì có lẽ tôi cũng biết. Chi có điều những gì mà tôi biết thì chưa chắc anh đã biết.”

Hoắc Kiến Phong không tiếp lời mà chỉ nhìn cô ta.

Tổng Phi Phi cười mim, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt anh rồi nói: “Tôi đã từng thật lòng yêu anh, yêu anh một cách đáng thương. Nhưng anh trước giờ chưa từng yêu tôi, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên tình yêu mà tôi đã dành cho anh.”

Thậm chí đến bây giờ, khi Tổng Phi Phi nhớ lại thì vẫn còn cảm thấy lòng đau như dao cắt.

Vành mắt cô ta bất giác đỏ hoe, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tăm tối, cô ta nói: “Mặc dù anh bất nhân với tôi nhưng tôi sẽ không vô tình giống như anh. Bây giờ tôi có lòng tốt khuyên anh, nếu anh không muốn thân bại danh liệt, mất đi tất cả thì hãy ngoan ngoãn giao hết ra tất cả những thứ không thuộc về anh. Nếu không thì anh sẽ càng mất nhiều thứ hơn.”

Tống Phi Phi nói xong, không đợi Hoắc Kiến Phong mở lời thì đã đứng dậy và đi thằng vào trong phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh đóng lại một cái “rắm”.

Ngô Đức Cường nhìn Hoắc Kiến Phong với vẻ mặt ngơ ngác rồi lại nhìn sang cánh cửa đỏ và nói: “Cậu ba, chuyện này là như thế nào? Cô Phi Phi đang bày trò gì vậy? Người đợi cậu trong phòng bệnh là ai? Cậu cứ để mặc cho cô ta huênh hoang chỉ trích cậu như vậy sao?”

Hoắc Kiến Phong không nói gì mà tự động đấy xe lăn vào thằng trong thang máy và rời khỏi đó.

Ngô Đức Cường bối rối gãi đầu rồi vội vã chạy thật nhanh theo.

Cửa thang máy đóng lại, trong thang máy yên tĩnh chỉ có hai người họ, Hoắc Kiến Phong hạ giọng nói: “Anh đã xử lý cái hộp gỗ nhò mà hôm đó tôi bảo anh giao cho cục trưởng Liêu thế nào rồi?”

Ngô Đức Cường vội vã đáp: “Tôi đã làm theo lời dặn của cậu, lấy đồ trong hộp ra sau đó giao chiếc hộp đó cho cuc trưong Liêu đem đi làm hóa nghiệm.”

“Đổ trong đó đâu rồi?”

“Ở chỗ của tôi đây.” Ngô Đức Cường vừa nói vừa đưa tay vào túi áo sơ mi bên trong áo vest và cẩn thận lôi ra một tập tài liệu bị gấp nhò lại bằng bàn tay.” Trang giấy màu trắng được gói trong túi ni lông chống nước trong suốt bit chặt miệng.

Ngô Đức Cường cung kính đưa đến trước mặt Hoắc Kiến Phong và nói: “Cậu nói thứ này rất quan trọng nên tôi để đâu cũng không yên tâm, chỉ đành mang theo bên mình.”

Hoắc Kiến Phong không cẩm mà chỉ nhìn qua rồi lạnh lùng nói: “Anh chưa từng mở ra xem sao?”

Ngô Đức Cường hơi ngây ra rồi nói: “Hà? Anh không dặn tôi phải mở ra xem nên tôi không dám xem! Sau khi lấy ra khỏi hộp thì tôi đã bỏ vào trong bao kít kĩ lại rồi, tôi luôn mang theo bên mình, đến lúc đi tắm tôi cũng đem theo vào phòng tắm. Tôi có thể đàm bảo, không chỉ tôi chưa từng xem mà tuyệt đối không có ai khác xem qua.”

Hoắc Kiến Phong thở phù một hơi, cau chặt mày lại rồi nói: “Nói như vậy thì Tổng Phi Phi đã không nói dối, đúng là cô ta đã biết từ sớm. Nhưng rốt cuộc những thứ cô ta nói cô ta biết nhưng tôi lại không biết là những thử gi? Rốt cuộc bọn họ còn nằm trong tay những thông tin gì nữa?”

Ngô Đức Cường gãi đầu và nói: “Cậu ba, rốt cuộc cậu đang nói gì thế? Sao tôi nghe không hiểu gì cả vậy?”

“Cát kỹ thử đó, sau này anh sẽ biết

Thang máy nhanh chóng đến nơi, cửa thang máy Vừa mở ra thì Hoắc Kiến Phong đã nhin thấy mọi người dang đứng chờ ở hành lang.

Tiêu Nhi đã quay lại từ phòng bệnh của Hoắc Phương Nam, cô nhìn thấy hai người họ thì lập tức chạy tới và nói: “Sao rồi? Người cô ta muốn anh gặp là ai?”

Hoắc Kiến Phong không hề giấu giếm mà nói thằng: “Là anh cả, anh ta đã ra ngoài, chắc là được bào lãnh ra ngoài để chữa tri.”

Tiêu Nhi trợn tròn mắt, nhanh mắt lướt nhìn lên người Hoắc Kiến Phong mấy lượt. Mặc dù mắt thường không thấy có gì bất thường nhưng cô vẫn không yên tâm, cô khom người nắm lấy tay của Hoắc Kiến Phong và nhẹ nhàng nói: “Anh ta không làm khó anh chứ?”

Hoắc Kiến Phong nhếch mép cười nhạt rồi nói với ánh mắt dịu dàng và âm áp: “Hai người bọn anh đu đã ngồi trên xe lăn, còn ai có thể làm gì được ai nữa?”

Cảnh tượng đó thoáng qua trong đầu Tiêu Nhi, cô bất giác mím môi và nói: “Sao em biết được anh ta có phải là người có thể lực, có thể hô mưa gọi gió hay không.”

Hoắc Kiến Phong nằm ngược lại tay của cô roi diu dàng nói: “Phải, anh biết, anh biết em quan tâm anh.”.

Ảnh mắt sâu thẳm của anh chứa chan đầy tình cảm, anh hoàn toàn không để tâm đến việc mình đang đứng ở chốn đông người.

Mặt Tiêu Nhi ứng hồng lên, cô nhanh chóng rút tay lại và nói: “Bot tự xưởng đi, điều em lo lắng là bọn họ sẽ nhằm vào nhà họ Hoắc, anh chỉ là kèm theo thôi.”

Hoắc Kiến Phong gật đầu, “ổ” lên một tiếng đẩy ẩn ý rồi cười như không cười và nói: “Quà nhiên em mới là cháu gái ruột của bà nội.” Vân Thiên lườm Hoắc Kiến Phong một cái rồi quay đầu nói với những người đang phải vô cơ xem người khác tình tử ở đó: “Đi, về nhà thôi.” Hoắc Kiến Phong hơi ngây ra rồi tắt nụ cười trên mặt.

Tiêu Nhi bĩu môi, nhìn đi, rồi cũng có người trị được anh.