Chương632
Trong khu ICU, phòng bệnh của Hoắc Phương Nam.
Hoắc Vân Hạo ngồi xổm trong hành lành khu phòng bệnh, trong lòng thầm chửi rủa.
Đới Quốc Kiến và những người khác thay phiên nhau túc trực, không cho anh ta bất cứ cơ hội nào lại gần phòng bệnh. Lúc cửa thang máy mở ra, nhìn thấy dì Mẫn đang diu bà cụ Nguyệt Anh bước ra ngoài, hai mất anh ta lập tức sáng lên, đứng bật dậy nói: “Cụ nội, di Mẫn..”
Anh ta cố ý kéo dài âm cuối, bày ra vẻ mặt đáng thương. Di Mẫn nhíu mày, nói: “Cậu Vân Hạo, không phải cậu về nhà rồi sao? Sao cậu lại ở đây?”
Hoắc Vân Hạo dùng sức dụi mắt, miền cưỡng dụi ra một chút nước mắt, ấm ức đáp: “Tôi lo lắng cho ông hai, làm sao có thể ngủ được nên đến bệnh viện thăm ông ấy, nhưng bọn nói dù thế nào cũng không cho tôi vào.” Anh ta vừa hơi chột dạ vừa có chút không cam tâm liếc nhìn đám người Đới Quốc Kiển.
Nhìn thấy bà cụ Nguyệt Anh, Đới Quốc Kiến liền bước tới nghênh đón, cung kính giải thích: “Bà chủ, không phải chúng tôi làm khó cậu Vân Hạo, là cậu ba dặn dò chúng tôi phải canh giữ đây. Ngoài bác sĩ, các nhân viên y tế ra bất cứ ai cũng không được vào trong quấy rầy ông Nam nghỉ ngơi. Cô ba nói, bảy mươi hai giờ đồng hồ này rất quan trọng đối với ông Nam.”
Bà cụ Nguyệt Anh gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi hiểu rồi, vậy chúng tôi không nằm trong phạm vi “bất cứ ai” đó, đúng không?”
“Chuyện này…” Đới Quoc Kien do dự, liếc mắt nhìn Hoắc Vân Hạo: “Nếu bà chủ không đưa cậu Vân Hạo vào cùng thì bà được vào ạ.”
Bà cụ Nguyệt Anh còn chưa nói gì Hoắc Vân Hạo đã cướp lời: “Anh có ý gi? Anh đang nói chú ba báo các anh ở đây là để ngăn cản tôi u? Ông hai là cho dựa duy nhất của tôi ở nhà họ Hoặc, chắc lẽ tôi sẽ hại ông ấy chắc?”
“Cậu Vân Hạo, cậu ba đã dặn chúng tôi canh chừng ở đây để đề phòng những người bụng dạ khó lường, đề phòng cánh truyền thông. Cậu ba chưa bao giờ bảo chúng tôi phải đề phòng cậu.”
Khuôn mặt Đới Quốc Kiến chầng có bất cứ cảm xúc gì: “Nhưng, giọng của cậu thực sự quá lớn, khả năng kiểm soát cảm xúc cũng rất kém. Chúng tôi lo răng sau khi cậu vào phòng bệnh sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông Nam, vì thể chúng tôi đành phải ngần cậu lại. Mong cậu lượng thử, hơn nữa cậu đừng tùy tiện làm liên lụy đến cậu ba.”
Một câu nói đã đủ để gạt Hoặc Kiến Phong ra một cách sạch sẽ.
Hoắc Vân Hạo gây xích mích không được còn bị vả mặt, anh ta siết chặt nằm đấm, kim nén cơn tức giận cầu cứu sang bà cụ Nguyệt Anh: “Cụ nội, cháu không vào, nhưng cụ có thể để cháu ở bên ngoài nhìn ông hai qua cửa kính được không? Cháu thực sự rất lo lắng cho ông ấy.”
Hoắc Vân Hạo vừa nói vừa khóc rưng rức: “Bây giờ chi cần nhắm mắt lại là hình ảnh ông hai ân cần chỉ bảo lại hiện ra trước mắt cháu. Cụ có thể mắt nhằm mắt mở một chút được không ạ?”
Mặc dù Tổng Phi Phi đã nhiều lần nhấn mạnh rằng Hoắc Phương Nam tuyệt đối sẽ không có khả năng tính lại, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, anh ta sẽ không thể hoàn toàn chết tâm được. “Được rồi được rồi, cháu ngậm miệng lại đi, đừng làm ôn nữa”
Bà cụ Nguyệt Anh cau mày xua xua tay, quay đầu nói với Đới Quốc Kiến: “Vậy anh để nó đi theo chúng tôi vào một lát, tôi sẽ làm chứng, nó sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Phương Nam, được không?”
Sắc mặt Đới Quốc Kiến hiện lên vẻ khó coi, nhưng anh ta vẫn miền cưỡng gật đầu: “Bà chủ, tôi không dám làm trái quyết định của bà, mời đi bên này”
Anh ta lùi lại nửa bước ra dấu mời, hai vệ sĩ canh cửa thấy vậy liền lập tức mở cửa.
Trong phòng bệnh,
Di Mẫn đỡ bà cụ ngồi xuống chiếc ghế trước giường, rồi lặng lẽ đứng sang một bên.
Trên giường bệnh, Hoắc Phương Nam được quấn bằng, người nhét đầy các loại ông khác nhau. Màn hình của điều khiển nhấp nháy, âm thanh tích tắc nhịp nhàng. Sắc mặt ông ấy tái nhợt, lông mày rũ xuống, môi xám ngoét.
Viên mắt bà cụ Nguyệt Anh trướng đau, nước mắt lập tức rơi xuống lã chã. Bà nhanh chóng thảo kính rồi lấy tay lau sạch.
Trông ông ấy chắc chắn không hề nghiêm trọng như vậy, chỉ là vì kính chỉ nhìn thấy hai màu đen trắng nên trồng mới nghiêm trọng như vậy.
Nghĩ thế, bà cụ Nguyệt Anh hơi bình tĩnh lại.
Bà run rẩy vươn tay ra, nằm lấy bàn tay đã trầy xước của Hoắc Phương Nam, nhẹ nhàng vuốt ve: “Phương Nam, lần này không chỉ có con ngã xuống mà bây giờ Vân Thiên và Kiến Phong cũng đang nằm trên giường bệnh. Các con đều là con cháu của nhà họ Hoắc chúng ta, đều là những đứa trẻ hiểu thảo, mẹ không cho phép các con được xảy ra chuyện gì, con có nghe thấy không?”
Hoắc Phương Nam năm yên lặng trên giường, không có bất cứ phản ứng gì.
Bà cụ Nguyệt Anh bất giác nghiêm giọng, dùng sức nằm lấy tay ông ấy: “Con là bố của Kiến Phong, là ông nội của Vân Thiên, con phải làm gương cho chúng nó, cố gắng tranh thủ tỉnh dậy sớm một chút, biết chưa? Cái nhà này đã trải qua bao nhiều sóng gió trắc trở, khó khăn lắm mới lại đoàn tụ, chúng ta cùng sống những ngày tháng bình đạm tốt đẹp, thiếu một người cũng không được”
Trong căn phòng yên tĩnh, đáp lại bà cụ vẫn chỉ là âm thanh của máy móc, thiết bị y tế và tiếng thở yeu ớt.
Di Mẫn không chịu đựng được nữa, cổ kim nước mắt an ủi bà cụ: “Bà chủ, bà yên tâm đi. Ông hai luôn là người nghe lời bà nhất, ông ấy nhất định sẽ tỉnh lại mà. Bà cũng nhìn thấy rồi đấy, ca phẫu thuật rất thành công, các chỉ số của ông hai cũng rất ổn định, hơn nữa mọi người còn tìm được bác sĩ giỏi nhất chăm sóc cho ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không sao đâu. Trước mắt, điều quan trọng nhất là bà phải giữ gìn tốt sức khỏe của mình. Bây giờ bà chính là trụ cột của cả gia đình mà.” Bà cụ Nguyệt Anh cần thận nhét tay của Hoắc Phương Nam vào chăn, nấm lấy bàn tay đang đưa ra của dì Mẫn, đáp: “Đúng, tôi là trụ cột của gia đình, tôi tuyệt đối không thể sụp xuống được.”
Di Mẫn yên tâm gật đầu: “Nào, để tôi đỡ bà ra ngoài, cậu
Vân Hạo vẫn đang đợi ở ngoài đó.” Bà cụ Nguyệt Anh đứng dậy, nhìn thấy đôi mắt hận không thể dán lên cửa kính, nhìn vào trong phòng bệnh của Hoắc Vân Hao.
Cả khuôn mặt anh ta đều dán lên kính đến biến dạng, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem nhưng vẫn cần răng không phát ra bất cứ âm thanh nào, hiếm có khi nào anh ta có được bộ dạng kiên cường như vậy.
Khóe miệng của bà cụ Nguyệt Anh nhếch lên, dở khóc dở cười: “Đứa trẻ này lại thật sự có vài phần thật lòng với Phương Nam”
Di Mần gật đầu, vừa đỡ bà cụ bước ra ngoài vừa cảm khái: “Đó là điều đương nhiên. Trong lòng cậu ấy hiểu rõ hơn ai hết, trên đời này ngoài ông hai ra thì không ai có thể bao dung những lỗi lầm mà cậu ấy đã gây ra, có thể che chở cho cậu ấy như ông hai. Kể ra thì, trước đây cậu Vân Hạo cũng là một đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn, chỉ đáng tiếc là cậu ấy đã đi lầm đường, rơi vào ngõ cụt.”
Bà cụ Nguyệt Anh gật đầu, thở dài phiền muộn.