Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 618




Chương 618

Đêm xuống, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tiêu Nhi cả ngày túc trực bên cạnh giường của Vân Thiên, nhìn chằm chằm vào những con số và mạch đập được hiển thị trên điện tâm đồ, ngay cả chớp mắt vài giây cũng chẳng dám. Cô không ngủ được nên cho bảo hai bác sĩ phụ trách trực ca đi nghỉ ngơi, còn mình sẽ vào thay.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng. Cô xoay người liền thấy cánh cửa từ từ được đẩy ra, hai người đàn ông ngược sáng bước vào.

“Anh Thiên Hạo, anh Hắc Diệm, sao hai người lại ở đây?”

Tiêu Nhi ngạc nhiên đứng dậy. Vương Thiên Hạo tiến lại chỗ cô, bàn tay đặt lên vai Tiêu Nhi, lòng bàn tay khẽ ấn nhẹ như muốn nói cô cứ thoải mái ngồi xuống.

“Là giám đốc Thiên Bảo nói cho chúng tôi biết.”

“Chúng tôi đang phụ trách việc kiểm kê dược liệu tháng này với sư phụ. Khi giảm đốc đến thì mọi người đều biết cả rồi. Tiêu Nhi, em đừng lo lắng. Tiểu Thiên Thiên là dứa nhỏ thông minh, lanh lợi lại tốt bụng, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho thằng

Mặc dù Hắc Diệm nói như vậy nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Vân Thiên vẫn lộ rõ sự lo lắng. Tiêu Nhi khẽ nở nụ cười. ơn hai người! Em là người học y nên em tin chắc với sự hỗ trợ và giúp đỡ từ hai người, chúng ta có thể cùng Vân Thiên vượt qua chuyện lần “Đúng, sao anh lại quên mất chuyện này chứ, anh đúng là chậm tiêu mà. Tiêu Thiên Thiên rồi sẽ khỏe lại ngay thôi.”

“Ừm, không sao đâu.”

Hắc Diệm nhẹ vai Tiêu Nhi, mắt toát lên vẻ kiên định. Vương Thiên Hạo khẽ gật đầu, không quên nói vài lời an ủi thật lòng.

Tiêu Nhi nặng nề gật đầu, tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. Như nhớ ra điều gì đó, cô gấp gáp hỏi ngay.

“Đúng lúc anh ở đây, em có chuyện cần hỏi.”

“Sao vậy?”

Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm đồng thanh trả lời.

“Ba nhập viện vì trên đường xáy ra tai nạn giao thông, hiện tại đầu ông ấy vẫn đang tụ huyết, em muốn nhờ các anh thay em châm cứu cho ba. Đáng nhẽ việc này phải do em đảm nhiệm, tuy nhiên hiện tại em còn phải chăm sóc Vân Thiên. Em thật sự không thể đi được, chỉ đành làm phiền hai người.”

Tiêu Nhi vừa nói vừa lấy trong xấp văn kiện một tờ giấy trăng, sau đó phác thảo lên trên hình hộp sọ của Hoắc Phương Nam.

“Bác Phương Nam? Là ba của Kiến Phong?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Nhi trả lời, bút trên tay vẫn lướt trên giấy như nước chảy mây trôi. Cô nhanh chóng khoanh vùng những huyệt đạo cần châm cứu trên phần não bộ, đánh dấu thứ tự vô cùng chi tiết. Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đều suy nghĩ đến một vấn đề cực kì nghiêm trọng.

Việc người nhà họ Hoắc liên tuc gặp tai nạn không phải là chuyện ngẫu nhiên!

Sau khi Tiêu Nhi phác thảo xong sơ đồ, cô tỉ mỉ kiểm tra lại lần nữa mới đứng dậy đưa cho hai người trước mặt mình.

“Đây là các huyệt đạo và thứ tự cần châm cứu. Em đã đánh dấu cả số lần thời gian, có thể làm vài lần thì ba sẽ dần tỉnh lại. Chỉ có điều sau khi tỉnh lại, thân thể xảy ra triệu chứng gì thì cần phải kiểm tra tổng quát thêm lần nữa mới có thể xác nhận”

Nói đến việc này, Tiêu Nhi liền ngừng lại vài giây, không nén được tiếng thở dài. Vương Thiên Hạo nhìn vào vị trí huyệt đạo, liền biết tình trạng của Hoắc Phương Nam không hề khả quan chút nào, lo lắng hỏi lại.

“Tiêu Nhi, em chắc chắn muốn ông ấy tinh lại chứ?”

Tiêu Nhi môi, nội tâm giang co đầy dữ dội.

“Em không biết, nhưng em ba xảy ra chuyện, sau đó tới Vân Thiên, giữa hai việc tưởng chừng như rời rạc này lại có mối liên hệ gì đó, chỉ tiếc tạm thời em không tài nào nghĩ ra được. Em cần sự đột phá, ở chỗ rối này chậm rãi mở ra nút nhất, khi ba tỉnh lại thi chuyện này sẽ trở thành động lực và tia hi vọng cho mọi người trong gia đình họ

Thấy Tiêu Nhi buộc phải đưa ra quyết định chẳng hề dễ dàng chút nào này, Hắc Diệ một tay cầm bản phác thảo, tay còn lại liên tục lưng cô trấn an.

“Đừng lo, em chỉ việc trông chừng Vân Thiên thôi. Chuyện bác Nam cứ để anh và Thiên giải quyết. Nhất định kết quả có thể làm em hài lòng.”

“Đúng vậy. Mà cho dù tụi anh có phế đến đâu đi chăng nữa thì nơi này dù sao cũng là bệnh viện, có vô số bác sĩ tay nghề cao, kiến thức uyên thâm, chắc chắn sẽ hỗ trợ để bác Nam có thể sớm lại.”

Vương Thiên Hạo dịu dàng nở nụ cười, ý tứ đùa vui để làm nhẹ nhõm bầu không khí. Tiêu Nhi nghiêm túc nhìn hai người trước mặt, lời nói ra đầy rành mạch.

“Không, em khó có thể tin tưởng hoàn toàn vào những người khác. Trong chuyện này, em chỉ tin hai anh mà

Cảm nhận được trọng trách nặng nề mà bản thân sẽ phải gánh vác cùng niềm hi vọng được gửi gắm, Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm liếc mắt nhìn nhau, sau đó trịnh trọng gật đầu cam bọn anh hiểu rồi! Chúng tôi đảm bảo sẽ tự mình lo lăng mọi việc, bảo an toàn tuyệt đối cho bác!” Tiêu Nhi mím môi, nén lại dòng nước mắt đang chực trào “Cảm ơn, em cảm ơn hai người rất “Đừng ngớ ngẩn như vậy chứ, chúng ta chính là người một nhà mà. Hiện tại vẫn còn thời gian, bác đang nằm phòng số mấy, bọn anh sang đó ngay.”

Vương Thiên Hạo vuon tay xoa đầu cô. Tiêu Nhi nghe họ hỏi thì chủ động mở cửa, hướng dẫn kĩ càng.

“Cũng ở lầu này. Hai người đi về phía trước, nơi có vệ sĩ đứng canh bên ngoài, chính là phòng bệnh của ba.”

“Được rồi, cứ giao cho bọn anh. Không được suy nghĩ lung tung nữa, chú ý sức khỏe của bản thân, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Bước ra ngoài, Vương Thiên Hạo lại không nhịn được, lần nữa lên tiếng khuyên nhủ. Tiêu Nhi khẽ gật đầu, nhìn hai người rời đi, sau đó dùng di động báo tin. Bởi nếu không nhận được mệnh lệnh, bất kì người nào muốn bước vào phòng của Hoắc Phương Nam đều sẽ ngay lập tức bị chặn lại.