Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 587




Chương 587

Bỗng nhiên Hoắc Tuần Nghĩa cảm thấy bùn rủn tay chân, suýt nữa thì anh ta đã quỳ phịch xuống mặt đất. Từ khi Hoắc Kiến Phong tìm thấy Tiêu Nhi và Vân Thiên trở về thi tính tình của anh dịu dàng hơn trước rất nhiều. Suýt chút nữa Hoắc Tuần Nghĩa đã không nhận ra đây chính là cậu ba nhà họ Hoắc của trước kia vốn là một ác ma lạnh lùng vô tình và dứt khoát trong mọi tình huống.

Hoắc Vân Hạo nơm nớp lo sợ trốn vào góc tường, anh ta không dám thờ mạnh mà nhìn Hoắc Kiến Phong một cách lầm la lầm lét.

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong âm u lạnh lẽo, anh nhìn qua hai người rồi dừng lại hỏi Hoắc Tuấn Nghĩa: “Tình hình của bố như thể nào rồi?”

Hoắc Tuấn Nghĩa sợ hãi nuốt nước miếng rồi khẽ lắc dấu trả lời: “Tình hình cụ thể tôi cũng không biết rõ như thế nào, chi biết là bị tai nạn xe bị thương rất nghiêm trọng.”

Hoắc Tuần Nghĩa kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn súc tích, lúc nãy anh ta nói với Hoắc Vân Hạo như thể nào thì kể lại đầu đuôi sự việc cho Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi nghe như thế đó.

Hoắc Vân Hạo chỉ dám đứng từ xa nhìn họ, ảnh mắt vừa lo sợ vừa căm thù, hân không thể lập tức biến mất khỏi đây.

Nhưng bỗng nhiên trong đầu anh ta lại vang lên những lời nói của Tống Phi Phi…

Ảnh mắt của anh ta lại chuyển từ thù hằn sang hối hận tự trách, là vẻ mặt cực kỳ dau khổ. Anh ta lao từ góc phòng ra rồi quỷ rạp xuống dưới chân Hoắc Kiến Phong mà gào khóc: “Chú ba, chú ba đến thì quá tốt rồi. Lúc trước nghe nói chú bị bệnh mà cháu rất lo lắng, bây giờ nhìn thấy chú khỏe mạnh như vậy thì cháu rất yên tâm. Tay nghề chữa bệnh của thím ba thật là giỏi.”

Anh ta nhìn Tiêu Nhi mà nước mắt đầm địa: “Thím ba à, thím là bác sĩ thiên tài mà phải không? Nhất định thím phải cứu ông Hai nha.”

Anh ta định ôm lấy chân của Tiêu Nhu và Hoắc Kiến Phong nhưng hai người họ lại vô cùng ăn ý mà cung nhau lùi lại về phía sau. Lập tức Hoắc Tuấn Nghĩa dung chan trước mặt họ rồi tỏ rõ thái độ căm ghét mà miệt thị Hoắc Vân Hạo: “Đổ vô dụng này, mau đứng dậy cho tôi ngay. Câu không biết xấu hổ nhưng nhà họ Hoắc chúng tôi vẫn cần thể diện đấy.”

Hoắc Vân Hạo làm bộ như không nghe thấy Hoắc Tuần Nghĩa nói gì, anh ta vẫn quỷ mà hướng về phía Hoắc Kiến Phong nói: “Chủ ba, chủ ba ơi. Cháu biết sai rồi, cháu thật sự xin lỗi chủ vì trước kia đã đối xử không phải với chủ. ”

Hoắc Kiến Phong nhíu mày rồi lạnh lùng nói: “Đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ, mời những người không phận sự ra ngoài chở đi.”

Nãy giờ Ngô Đức Cường vẫn yên lặng đi theo

Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, sau khi nghe Hoắc Kiến

Phong nói vậy thì lập tức bước tới tủm cổ Hoắc Vân Hạo lôi ra ngoài. “Chú ba, thím ba. Cháu đã biết sai rồi mà. Cầu xin hai người hãy cứu ông hai, cầu xin hai người đó…”

Hoắc Vân Hạo vừa bị Ngô Đức Cường lôi đi vừa ngoái lại khóc lóc năn nỉ ôi.

Ngô Đức Cường liên bịt miệng anh ta lại rồi kéo vào thang máy

Ngay lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy người y tả nhanh chóng chạy đến đón Tiêu Nhi: “Cô Tiêu Nhi, phòng giải phẫu đã chuẩn bị xong roi. Mời cô đi theo chúng tôi ạ.”

Trên đường đến đây thì Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi đã liên lạc trước với bệnh viện là để cho Tiêu Nhi thực hiện phẫu thuật thì Hoắc Phương Nam mới có thể có cơ hội thoát được kiếp nạn này.

Hoắc Kiến Phong nhìn Tiêu Nhi bằng ánh mắt nhờ cậy, nắm chặt tay của cô tỏ vẻ tin tưởng.

Tiêu Nhi khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay của anh rồi dịu dàng trấn an: “Đừng lo lắng quá. Tất cả nhân viên trong bệnh viện sẽ dốc hết toàn lực để cứu chữa và chăm sóc cho bác trai, nhất định bác ấy sẽ không sao đâu”

Hoắc Kiến Phong buông tay ra rồi gật đầu nói: “Tôi tin em.”

Tiêu Nhi gật đầu, cô bưoc đi được vài bước thì quay lại nhìn Hoắc Kiến Phong ý bảo anh cứ an tâm rồi đi thẳng vào phòng phẫu thuật.

Hoắc Tuấn Nghĩa đứng bên cạnh Hoắc Kiến Phong, nhin thấy bóng dáng bé nhỏ của Tiêu Nhi biển mất sau cánh cửa mới hỏi anh: “Kiến Phong à, sao em dâu vẫn gọi bố chúng ta là bác trai vậy?”

Hoắc Kiến Phong vẫn thờ ở lãnh đạm nhìn vào cảnh cửa nói: “Gọi như thế nào là tự do ngôn luận của cô ấy, tôi không xen vào làm gì. Chi cần cô ấy vui vẻ thi gọi như thế nào cũng đưoc.”

Hoắc Tuấn Nghĩa như bị mắc nghen, nuốt nước miếng cái ực rồi nghĩ thẩm: “Quả nhiên là đôi vợ chồng điên khùng mà.”

Hoắc Kiến Phong lại mở miệng nói: “Bây gio bố không quan tâm đến công ty nữa mà mỗi ngày chỉ lo mê mẩn chơi tranh cổ thôi, sao tự nhiên lại đi công tác đến nỗi xảy ra tai nạn vậy?” Hoắc Tuấn Nghĩa cười gượng gạo: “Nói là đi công tác chử thật ra là đi tham gia hội đấu giá, hội triển lãm và mấy cái hội linh tinh gì đó thôi. Hoặc là ông ấy đi gặp mặt bạn bè, ăn uống vui chơi và mua sắm thôi. Trên danh nghĩa là đi công tác để mọi người thấy là chức danh chủ tịch của ông ấy không bị thừa thãi. Dù sao thì như vậy cũng nhàn rỗi, ông bà nội biết bố không muốn tiếp quản công ty nữa nên cũng hiểu và thông cảm. Họ nói thôi thì để bố nghỉ ngơi dưỡng lão cũng được rồi.”

Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Về quan điểm này thì anh và Hoắc Tuấn Tủ không giống với Hoắc Phương Nam, chi có Hoắc Vân Hạo và Hoắc Tuần Nghĩa là đống tinh với ông ấy. Trong phòng cấp cứu, mọi người đang nhanh chóng làm các công việc như rửa tay, tiêu độc khử trùng và thay đổ chuyên dụng để phẫu thuật.

Sau một hồi bận rộn thì rốt cuộc Tiêu Nhi cũng nhìn thấy Hoắc Phương Nam trong phòng phẫu thuật.

Ông ấy đang nằm thiêm thiếp ở trên băng ca, sắc mặt rất nhợt nhạt. Toàn thân ông ấy đang cắm đầy các loại dây truyền dịch, sợi dây truyền máu vẫn đang chây đều đặn để truyền máu vào cơ thể cho ông ấy.

Đèn phẫu thuật được bật lên, mấy bác sĩ và y tá đang khẩn trương chuẩn bị tiến hành ca phẫu thuật. Một bác sĩ trợ lý phụ trách theo dõi ghi chép quả trình phẫu thuật nhìn về phía Tiêu Nhí nhẹ nhàng giải thích: “Cô Tiêu Nhi, tình trạng hiện giờ của ông Phương Nam khá nguy hiểm. Tay chân của ông ấy đã bị dập nát, xương sườn bị gãy làm ba khúc trong đó có một khúc đâm xuyên qua lá phổi. Mặt khác não bộ cũng bị thương nghiêm trọng, chúng tôi đã tien hành chụp phim và kết quà cho thấy bị tụ máu bẩm trong khoang so. Bây giờ tình trạng của ông ấy là xuất huyết bên ngoài và tụ máu bắm bên trong, mặc dù chúng tôi đã truyền máu liên tục nhưng chỉ số sinh tồn của ông ấy vẫn là rất thấp” Tiêu Nhi nhìn vào các chỉ số đang chạy trên màn hình của máy đo nhịp tim rối nhanh chóng đưa ra kết quà chẩn đoán. Với chi số đó thì cô nghĩ không phải là nguy hiểm nữa mà phải là cực kỳ nguy hiểm mới đúng.

Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Mọi người đã vất và rồi, tôi xin càm ơn ạ. Bây giờ dựa vào tình huống hiện tại của ông ấy thì mọi người cũng biết là chúng ta không thể giải quyết tất cả mọi vấn để trong một lúc được nên sự việc cấp bách trước mắt chính là làm thế nào để bào toàn tính mạng đã sau đó chúng ta sẽ từ từ chữa trị từng vết thương một.”

Bác sĩ trợ lý như trút được gánh nặng, anh ta lau mổ hội trên trán rồi nói: “Cô nói như vậy thì chúng tôi an tâm rồi. Lúc nãy tự nhiên có một người tự xưng là người nhà của bệnh nhân xông vào, anh ta còn muốn chúng tôi phải lập tức cứu sống bệnh nhân mà không để xảy ra bất cứ sai sót nào. Cô cứ yên tâm, tất cả các y bác sĩ và nhân viên chăm sóc của bệnh viện chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực để cứu sống ông Phương Nam.”

Tiêu Nhi gật đầu, cô quan sát các số liệu và quy trình phẫu thuật rồi tự nhủ sẽ dựa vào trình độ chuyên môn của bàn thân và sự giúp đỡ của các y bác sĩ mà dốc hết sức để thực hiện thành công ca phẫu thuật này.