Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 582




Chương 582

Sau buổi trưa, ánh mặt trời chan hòa ấm áp.

Vân Hạo lái xe vòng vèo qua mấy ngã rẽ rồi tiến vào bên trong một nhà để xe bí mật của một khách sạn.

Anh ta đậu xe vào vị trí, sau đó đeo râm rồi kéo cao cổ áo của áo khoác ngoài, che kín cả nửa khuôn mặt. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Vân Hạo mới dựa theo số phòng được ghi trên địa chỉ, bước vào một căn phòng ở cuối hành lang.

Căn phòng không quá rộng, trong không khí thoang thoảng mùi hương trà thơm ngát, một người phụ nữ mặc chiếc ôm body dáng dài đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, tấm lưng mảnh mai gợi cảm hướng thẳng ra cửa.

Nghe thấy tiếng cửa mở, người phụ nữ quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng lén la lét lút của Hoắc Vân Hạo, miệng cô ta cong lên để lộ một nụ cười cợt. Hoắc Vân Hạo trợn tròn hai mắt, vội vàng đóng cửa lại: “Sao lại là cô? Cô muốn làm

Người phụ nữ này là người khiến nhà họ Hoắc phải kiêng anh ta không hề muốn dây vào cô ta.

Tống Phi Phi không trả lời lại.

Cô ta đã thay đổi rất nhiều, giờ đây đã không còn là cô gái nhu nhược yếu đuối trước kia, ánh mắt sắc bén liếc nhìn từ đầu xuống chân như đang đánh giá Hoắc Vân Hạo, thể rồi cô ta nở một nụ cười đầy khinh miệt: “Cậu bị đuổi ra nhà đã mấy năm nay rồi, chắc hẳn là ngày nào cũng suy nghĩ xem nên làm thể nào để có thể quay trở lại nhà họ Hoắc, làm thế nào để có thể được phân chia tài sản, đúng không nào? Thế nhưng hiện giờ Hoắc Kiến Phong đã tuyên bố rằng sẽ giao hết tất cả tài sàn trong tay cho Tiêu Nhi, cộng thêm việc bà cụ Hoác luôn cưng chiều và ưu ái cô ta, và hai bọn họ còn có một đứa con nữa, chỉ e là bà cụ cũng sẽ sớm giao hết tài sản của mình cho hai mẹ con cô ta thôi. Chẳng bao lâu nữa, cả nhà họ Hoắc đều sẽ thuộc về hai mẹ con họ.”

Giọng nói của Tổng Phi Phi nhẹ nhàng yếu ớt, nhưng lại giống như một thanh phi đao sắc bén, một nhát đạo chém thắng vào nơi sâu thẳm trong trái tim Hoắc Vân Hạo.

Hoắc Vân Hạo đã bị rời sự chú ý đi trong vô thức.

Anh ta thảo kính râm xuống rồi giận dữ nói: “Đầu chỉ có nhà họ Hoắc, mà còn cả Công ty liên doanh Vinh Diệu nữa! Đó là công ty lớn mạnh hơn tập đoàn Hoắc Kiến không biết bao nhiều lần. Hiện giờ tất cả đều thuộc về å để tiện Tiêu Nhi đó rồi.” Anh ta cầm hận Tiêu Nhi, hận không thể đâm chết cô ngay lập tức!

Nếu như không có sự xuất hiện của cô, anh ta sẽ không phải miễn cưỡng cưới Ôn Như Phương, càng không bị đuối ra khỏi nhà họ Hoắc…

Tống Phi Phi ngắm nhìn biểu cảm trên mặt anh ta, khóe môi cong lên nở ra một nụ cười đầy thỏa mãn: “Tôi gọi cậu tới đây là vì muốn bàn bạc với cậu một chuyện. Tôi đã hỏi ý kiến của các luật sư chuyên nghiệp rồi, Hoắc Kiến Phong không có tư cách để chuyển giao vô điều kiện tất cả tài sản của anh ta cho người khác, bao gồm cả cái công ty khoa học kỹ thuật Vinh Diệu mà anh ta đứng tên.”

Hai mắt Hoắc Vân Hạo bỗng sáng rực lên, nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt đó đã tối sam lại: “Sao có thể chứ? Nếu cô nói là tập đoàn Hoắc Kiến hoặc tài sản của nhà họ Hoắc thi tôi còn tin, chứ cải công ty đó chỉ có một mình anh ta đứng tên thôi.”

Tổng Phi Phi uể oải ngồi xuống ghế, nụ cười trên môi vẫn tao nhã ung dung: “Tất cả tài sản đứng tên anh ta, bao gồm cả công ty đó, đều có liên quan đến tập đoàn Hoắc Kiến, một mình anh ta không đủ tư cách để quyết định. Hiện giờ phải xem xem anh có muốn hay không thôi.”

Hoac Vân Hạo nghe thấy nhịp tim mình đang đập thình thịch như tiếng trồng, một công ty lớn như thế, sao anh ta lại không muốn cơ chú? Nhưng mà…

Anh ta đứng từ trên cao nhìn xuống Tổng Phi Phi, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại: “Chẳng phải có luôn khóc lóc than thở rằng muốn gả cho chú ba của tôi sao? Tại sao bây giờ lại vì yêu mà sinh hận, không yêu được thì quay lại trả thủ thế này?”

Tổng Phi Phi nghe anh ta nói vậy, lông mi không kiêm chế được mà run run, thế nhưng trên môi vẫn nở nụ cười duyên dáng nhẹ nhàng: “Những chuyên tình cảm ấy đều đã qua từ lâu rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa.”

“Thật vậy sao?”

Hoắc Vân Hạo khẽ nhếch môi, anh ta cố tình kéo dài giọng điệu cười cợt: “Mặc dù hiện giờ tôi không còn sống ở nhà họ Hoặc nữa, nhưng tôi biết rất rõ chuyện cô nhận bà trẻ tôi làm mẹ nuôi. Nếu không phải vì cô vẫn còn vương vấn tình cảm với chủ ba, vậy thì cô còn nghĩ trăm phương ngàn kế để duy trì mối quan hệ sâu đậm với nhà họ Hoắc như vậy để làm gì chứ?”