Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 577




Chương 577

Khỏe miệng Hoắc Kiến Phong không nén nối nụ cười, khép tay cô lại, cho cô một ánh mắt bình tĩnh, rồi quay đầu nhìn về phia đông giới truyền thông, “Mọi người! Ngay tại đây, tôi long trọng giới thiệu với mọi người, người này chính là người vợ mà Kiến Phong tôi đã lấy nhiều năm trước: Cô Tiêu Nhi.

Thanh âm vang vọng của anh dừng lại một chút để cho mọi người có thời gian tiếp nhận rồi mới tiếp tục nói: “Năm đó, đám cưới của chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng vì tôi không bảo vệ cô ấy kĩ càng nên kẻ xấu đã thừa thời cơ bắt cóc vợ tôi. Mấy năm nay, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy. Bây giờ, cuối cùng thi tôi cũng tìm được cô ấy rồi.

Hoắc Kiến Phong vô thức siết chặt tay đang nắm lấy tay Tiêu Nhi, trịnh trọng nói: “Để đền bù cho những năm tháng cô ấy bị lưu lạc ngoài kia, những đau khổ mà cô ấy phải gánh chịu vì tôi, những đau khổ mà đáng lẽ ra không nên rơi trên người cô ấy, tôi quyết định lấy hết tài sản đang đứng tên bao gồm cổ phiếu vô hạn của Tập đoàn Hoắc Kiến, tất cả đều sang tên cô ấy.

Khoảnh khắc lời nói ấy phát ra, cả hội trường náo loạn. “Cổ phần của Tập đoàn Hoắc Kiến? Giá bao vậy? ít nhất cũng phải vài trăm tỷ đúng không?”

“Vài trăm tỷ gì? Anh ta nói tất cả tài sản luôn đấy, xe hơi, biệt thự nữa, ít nhất cũng phải 35 nghìn tỷ”

“Trời ạ! Nhiều thật!”

Tiêu Nhi nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đầu: “Không, không, tôi chỉ muốn…”

Cô vừa mới thoát khỏi tình cảnh nợ nần, cô chỉ muốn nói rằng cô sẽ bắt đầu lại từ đầu..

Hoắc Kien Phong năm chặt tay cô, dịu dàng nở nụ cười, nhưng ánh mắt anh không cho cô từ chối.

Không cần chờ được gọi, Ngô Đức Cường đã nhận bản thảo thỏa thuận từ cấp dưới, và trực tiếp giở ra trước ống kính truyền thông.

Đây là một phần thông tin về Tập đoàn Hoắc Kiến, một số bất động sản và tài khoản ngân hàng của Hoắc Kiến Phong. Sau khi cho mọi người xem xong, Ngô Đức Cường lập tức đưa bút cùng văn kiện này cho Hoắc Kiến Phong. “Không, không, em không cần đâu!”

Tiêu Nhì muốn ngăn cản, nhưng Hoắc Kiến Phong lại chặn tay cô lại, không cho cô cơ hội từ chối. Những ngón tay anh thon dài, ngòi bút anh lưu loát, chỉ bằng vài nét bút, anh đã dứt khoát đặt bút ký một cái tên lên trang bia trắng như tuyết.

Tài sản hàng nghìn tỷ đồng, cứ cho đi dễ dàng như vậy sao? Các phóng viên đều hít sâu một hơi.

Giữa đám đông, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tổng giám đốc Hoặc, anh định sống như một người không có một xu dính túi sao?” Hoắc Kiến Phong cười nhạt, thái độ bình tĩnh: “Đương nhiên không phải, thật ra tôi còn sở hữu một công ty khác.” Anh vừa dứt lời, Ngô Đức Cường ngay lập tức lấy ra một thỏa thuận khác và mở ra cho mọi người xem. “Là Công ty liên doanh Vinh Diệu sao…” Phóng viên ở hàng ghế đầu đọc tên công ty lên, đột nhiên hét lên: “Mẹ nó! Là Công ty liên doanh Vinh Diệu! Tổng giám đốc Hoặc hóa ra là tổng giám đốc đứng sau Công ty liên doanh Vinh Diệu!”

Công ty liên doanh Vinh Diệu, đăng ký kinh doanh tại Hoa Kỳ, chỉ trong vòng mười năm đã phát triển thành một trong ba công ty công nghệ hàng đầu thế giới, nổi tiếng trên toàn thể giới nhờ năng lực sản xuất độc đáo.

Một số người nói rằng chỉ cần thời gian cho phép, cho dù là những thứ bạn cho là không có khả năng thực hiện thì Vinh Diệu đã lập tức giới thiệu sản phẩm ấy cho the giới.

Tuy nhiên, danh tính của tổng giám đốc của Vinh Diệu vẫn luôn là một ẩn số đối với thể giới bên ngoài. Không ngờ, ông chủ bí ẩn này hóa ra lại là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của Tập đoàn Hoắc Kiến!

Mọi người còn chưa kịp sửng sốt và xuýt xoa xong, Hoắc Kiến Phong đã dứt khoát ký tên lên hiệp nghị. Sự sửng sốt và xuýt xoa của mọi người lập tức đổi sang người khác. “Mẹ nó, vậy bây giờ Tổng giám đốc Tiêu lại trở thành tổng giám đốc giấu mặt đứng sau Công ty liên doanh Vinh Diệu?”

“Cái gì mà giấu mặt đứng sau? Người ta đang đứng trước mặt anh kia kìa!”

So với những người khác, Tiêu Nhi càng cảm thấy choáng váng, cô sững sờ nhìn vào các thỏa thuận, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cô đã nghe đến cái tên Công ty liên doanh Vinh Diệu không biết bao nhiêu lần, bọn họ giống như thần thánh không chi trong giới hacker và cả giới công nghệ, đặc biệt là ông lớn đứng sau công ty …

Tuy nhiên, Hoắc Kiến Phong không cho mọi người có cơ hội đặt câu hỏi, bình tĩnh tuyên bố: “Tôi sẽ tiếp tục làm CEO của Công ty liên doanh Vinh Diệu, nhưng tôi sẽ chỉ làm việc cho vợ tôi, cô Tiêu Nhi, và tôi sẽ làm không công suốt đời”

Giữa sự kinh ngạc tưởng chừng như muốn nổ tung cả nóc nhà, Hoắc Kiến Phong quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhi, nói những lời thầm kín: “Tôi chỉ mong cô Tiêu Nhi thấy thái độ tốt đẹp của tôi mà có thể cho tôi ăn ba bữa một ngày, cho tôi một mái nhà để ở”

Đôi mắt đen của anh thắm sâu, dâng trào tình cảm sâu đậm.

Tiêu Nhi ngây người, nhìn thấy ánh đèn rơi vào trong mắt anh sáng lấp lánh những vì sao, lại nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, tuy nhỏ xiu nhưng rất rõ ràng.

Tim cô như bị thứ gì đó đánh trúng, nhịp tim và hơi thở của cô đều chậm lại, nhưng mỗi một âm thanh đều vang lên rất rõ ràng.

Vành mắt cô bất giác đỏ lên, một tầng hơi nước bao phủ đôi mất sáng ngời của cô.

Toàn bộ hội trường đều sục sôi, mọi người lớn tiếng reo hò: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!…” Tiếng reo hò trào dâng như sóng thủy triều, đập vào màng nhĩ của Tiêu Nhi, cô nghẹn ngào muốn trả lời, nhưng cổ họng cô không phát ra được tiếng nào, hai má cô ứng đỏ say lòng người.