Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 571




Chương 571

Tiêu Nhi mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó sắp bị lộ ra ngoài, nhưng cô chưa kịp ngăn cản thì Hoắc Kiến Phong đã mở miệng nói: “Cô nói rất nhiều, nhưng đại đa số là nói lẩm bẩm thôi. Cô nói suốt trong thời gian châm cứu, châm cứu đến đầu cô ấy nói đến đấy.”

Đầu tiên mọi người ngẩn ra, sau đó một trận cười đến rung trời nổ ra. “Ha ha ha, Tiêu Nhi, tớ không ngờ tới câu lại buồn cười như thế đấy.” Triệu Thanh Xuân cười đến mức đập tay lên bàn.

Hắc Diệm co rút khóe miệng: “Tiểu sư muội, em là tiểu sư muội thần y lạnh lùng mà anh biết sao?” Chỉ có Vương Thiên Hạo là im lặng như thể đã quen với việc này.

Tiêu Nhi kinh ngạc đến mức sững sờ nhìn Hoắc Kiến Phong. Anh đã biết? Thì ra anh đã biết hết!

Hoắc Kiến Phong ngưng nụ cười lại, giọng nói anh trở nên nghiêm túc đến mức không gì có thể so sánh được: “Anh nghĩ thật ra lúc đó anh đã thích Tiêu Nhi, quan tâm Tiêu Nhi, chỉ là tôi chưa có phát hiện ra mà thôi.”

Đột nhiên Hoắc Kiến Phong thổ lộ làm mọi người sửng sốt, sau đó liên tiếp những tiếng rên rỉ nổ ra. “Thức ăn cho chó, một chén thức ăn cho chó thật lớn!”

“Đây là đại hội trào phúng mà, đầu tiên là mở đại hội khen thưởng, bây giờ lại thành đại hội tỏ tình sao?”

“Tôi ghen tị quá! Tôi ghen tị quá đi mất.”

Hoắc Kiến Phong không để ý đến bọn họ, anh quay đầu nhìn về phía Tiếu Nhi bằng ánh mắt dịu dàng đây tình cảm: “Sở di sau này tôi quyết định đi gặp Tổng Phi Phi là bởi vì băng ghi âm trước khi tự sát của cô ta nói cô ta biết sự thật về cái chết của Nam Sơn.”

“Nam Sơn?” Lục Thiên Bảo kinh ngạc hô thành tiếng. Nhìn thấy mọi người khó hiểu nhìn mình, Lục Thiên Bảo lập tức giải thích: “Nam Sơn là anh em tốt nhất của tôi và Kiến Phong. Năm ấy Nam Sơn và Kiến Phong đi uống rượu, sau đó xảy ra chuyện không may, Kiến Phong thì hôn mê. Lúc cậu ta tỉnh lại thì Nam Sơn đã chết, cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Tuy cảnh sát không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Kiến Phong giết Nam Sơn nhưng tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn là Kiến Phong đã giết Nam Sơn. Kiến Phong không chấp nhận được giải thích này, mấy năm nay anh ấy mang trên người tội danh giết người vì vậy luôn muốn điều tra ra sự thật về vụ án mạng năm đó.”

Vì Nam Sơn là anh em tốt nhất của Kiến Phong nên nếu anh không điều tra sự thật rõ ràng thì cả đời này anh sẽ không thể nào ngủ ngon được.

Kiến Phong cười khổ, khuôn mặt anh hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm thấy: “Từ đấy đến nay chuyện ấy tựa như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng tôi, để lấy được sự thật về án mạng của Nam Sơn, tôi liên tục bị một người phụ nữ uy hiếp, thật sự là quá mất mặt. Nhưng tôi thật sự rất muốn biết sự thật nên đành phải thỏa hiệp. Tôi luôn nghĩ là chỉ cần tôi kiến trì thêm một chút nữa, chỉ cần tôi biết được chân tướng, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng một khi việc đầy trở thành ám ảnh, nó sẽ hại bản thân và người bên cạnh tôi. Tiêu Nhi, anh rất xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, là anh đánh giá quả cao giá trị của mình và tự tin một cách mù quáng, để cho em bị tổn thương một lần nữa. Anh thật sự xin lỗi em.”

Anh vẫn nhìn mọi người và giọng nói trở nên vô cùng chân thành và trịnh trọng: “Mấy năm gần đây, chuyện duy nhất mà tôi cảm thấy hối hận chính là không để người phụ nữ của minh ở bên cạnh và bảo vệ cô ấy thật tốt mà nghĩ rang cô ấy không cần phải bảo vệ. Sau này tôi chắc chắn sẽ bảo vệ Tiêu Nhi thật tốt, tận tâm tận lực mà đối xử tốt tốt với Tiêu Nhi, chắc chắn sẽ không để cho em gặp bất kỳ nguy cơ tổn bị thương nào.”

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông ấy hơi đỏ lên, sự chân thành ấy đánh thẳng vào trái tim mọi người.

Mọi người mím môi, hít mũi, mắt đong đầy ánh sáng của sự cảm động.

Bầu không khí nhà hàng chìm trong sự im lặng, tất cả mọi người đều im lặng thốn thức.

Hoắc Kiến Phong hít sâu, trên mặt lần tỏa ra ý cười thản nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tự cười nhạo mình xong, tự phạt một ly.”

Anh nói xong đứng dậy định đi đến bàn cầm ly lên rót rượu.

Tiêu Nhi đứng dậy ba bước đi thành hai bước, đi nhanh đến một tay nằm lấy tay anh.

Trong ảnh mất nhìn chăm chú của mọi người, cô thán nhiên ngôi lên đùi Hoắc Kiến Phong, giọng nói trong trẻo cất lên: “Đại hội cười nhạo hôm nay cần một cao trào.” Sau khi nói xong cô đột nhiên cúi người hôn lên môi Hoắc Kiến Phong.

Hoắc Kiến Phong rõ ràng là kinh ngạc đến mức ngẩn ra, sau đó anh nhằm hai mắt lai. “Người đang ngồi trong nhà, thức ăn cho chó từ trên trời rơi xuống”

“No quá, no chết tôi rồi.”

Mọi người liên tục kêu lên thảm thiết, tất cả đều không hẹn trước mà đồng loạt xoay người, không đành lòng nhìn cảnh này. Ở cầu thang xoắn ốc, một dáng người nho nhỏ đang yên lặng nhìn cảnh này. Một tia sáng đen tối hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm, đội môi nhỏ bé gợi lên một nụ cười như có như không

Vân Thiên trừng mắt nhìn, cậu xoay người đi lên lầu. Lộ Tây vẫn đứng ở cạnh cửa của phòng khách để phục vụ mọi người bất cứ khi nào. Trong thời gian mọi người cười to quay đầu đi, cô cũng hơi chuyển mắt ra nơi khác, tình cờ nhìn thấy bóng lưng cao ngất đung trên cầu thang,

Lộ Tây nghĩ một lúc, có nhẹ im hơi lặng tiếng đi ra khỏi phòng ăn, nhẹ nhàng nhưng cực nhanh đuổi theo Vân Thiên: “Anh trai, bây giờ anh hài lòng chưa?” Vân Thiên cảm giác được là Lộ Tây đến, cậu không quay đầu lại mà tiếp tục đi lên lầu: “Hừ! Ai biết anh ta có phải đang nói một đăng làm một nẻo hay không? Vẫn thử thách lại một lần nữa”

Khóe môi Lộ Tây hơi giơ lên thành miệng cười, cô ấy ngoan ngoãn nói: “Vâng, vậy anh có chuyện gì có thể trực tiếp dặn dò em.”

Vân Thiên lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, miệng thì nói nhưng chân lại không dừng lại: “Anh ta chế tạo ra em, anh làm sao biết được liệu em có phản anh hay không? Anh chê mấy chuyện thất bại giữa đường trong quá khứ it?”

Lộ tây ngẩn ra và cứng đờ, nhưng cô ấy gần như ngay lặp tức đuổi theo và thành thật nói: “Không, từ thời điểm bố đưa em cho anh, em chỉ trung thành với anh thôi.”

Ngực Vân Thiên có chút tắc nghẽn, cậu rầu rĩ nói: “Anh cũng không tin em.”

Giọng cậu lạnh như băng, mang vẻ kháng cự và xa cách.

Lộ Tây có thể cảm thấy tâm trạng của Vân Thiên lúc này rất tệ, nhưng ngay cả khi cô ấy có thể thông minh hơn nữa thì cô ấy cũng không phải là con người, không thể hiểu được loại cảm xúc ẩn giấu bên ngoài này.

Cô chỉ có thể sững sờ cứng đờ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Vân Thiên biển mất sau cánh cửa phòng, lồng ngực cảm giác như hình như có linh kiện nào đó bị người tháo mất đi.