Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 569




Chương 569

Chuyện cũ năm xưa được phơi này. Tiêu Nhi nhớ đến ánh dương ẩm áp hôm đó, nhớ đến cái liếc mắt vô tình mà đỏ hết cả mặt: “Thanh Xuân, chuyện từ đời nào rồi. Đừng nhắc lại nữa”

“Không nhắc á, sao không được nhắc?” Triệu Thanh Xuân hợp tình hợp lí mà đứng dậy: “Tớ tận mắt nhìn thấy tội lỗi của anh ấy. Cũng tại sự quyến rũ đáng chết kia mới lừa gạt được một cô bé lương thiện ngây ngô chưa trái sự đời nào đó”

Lê Việt Bách nhíu mày, chua xót nói: “Ây dà, đây mà là nói xấu sao? Đây là khen ngợi cổ vũ thì đúng hơn!”

Triệu Thanh Xuân lạnh lùng lườm nguýt: “Anh thì biết cái gì? Tôi đây là đang khen trước chê sau.”

Lê Việt Bách cũng không muốn nghe cô khen người đàn ông khác.

Anh ta đứng lên: “Thôi thôi, cô ngồi đây suy nghĩ lại đi. Để tôi nói trước.”

Không cho Triệu Thanh Xuân cơ hội từ chối, anh ta quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, ánh mắt trầm tĩnh: “Điều tôi không hài lòng nhất là sự lựa chọn của anh khi ở trên vách núi. Tuy rằng sau này tôi biết được có điều ẩn sau đó biết anh có nỗi khổ tâm. Nhưng trên thế giới này tồn tại quá nhiều đàn ông có dây thần kinh thô như chúng tôi . Lúc ấy tôi cứ nghĩ anh muốn bỏ Tiêu Nhi.”

Cho dù hiện tại Tiêu Nhi đã trở về, khỏe mạnh vui tươi đứng trước mặt bọn họ.

Nhưng cứ nhớ lại những gì đã xảy ra trên vách núi là tim bọn họ như bị dao cửa.

Khoảnh khắc đó Tiêu Nhi đã tuyệt vọng cỡ não! Tiêu Nhi nhấp môi, khóe mắt đỏ lên: “Tiểu Lỗi, đừng nói nữa. Chuyện qua cả rồi.”

Lê Việt Bách uống một hớp rượu lớn, kiềm chế cảm xúc quay cuồng trong lồng ngực: “Không được. Đại hội nói xấu đương nhiên phải lật lại chuyện cũ. Khi biết Tiêu Nhi mất tích tôi vừa nóng ruột lại vừa tự trách mình. Nhưng đó chưa phải điều khốn khổ nhất, khổ nhất chính là phải nghĩ cách nói dối hai người lớn trong nhà. Mỗi ngày chịu đựng bao nhiêu gánh nặng tâm lý, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện. Tiếp đó là phải khuyên bảo an ủi, khuyên họ đừng đau buồn, phải nghĩ thoáng lên. Thoáng con khỉ mốc, đến tôi còn nghĩ luẩn quần, ngày nào cũng muốn trực tiếp dìm tên đầu sỏ gây tội xuống biển…”

Nhìn mất anh ta đỏ bừng lên, Tiêu Nhi vội vàng thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, anh muốn nói thế nào cũng được. Chúng ta đừng khóc nữa được không?”

Lê Việt Bách hit mũi, lau mặt một cái thật mạnh: “Tôi không khóc, tôi còn lâu mới khóc. Tôi chỉ hận thôi, cả phần nộ nữa.”

Hoắc Kiến Phong rót đầy ly: “Lê Việt Bách nói không sai. Mặc kệ tôi có nỗi khổ gì đi nữa thì câu từ bỏ Tiêu Nhi cũng do chính miệng tôi nói ra. Mọi người có chửi bới trách móc tôi cả đời tôi cũng chấp nhận”

Anh nói xong, cầm chén rượu vang đỏ lên, uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Nhi nhìn anh uống hết ly này đến ly khác, đau lòng mà nhíu mày: “Lần nào anh cũng rót rõ đầy. Mọi người chỉ đùa vui thôi, đừng có nghiêm túc như vậy.”

“Tiêu Nhi, tụi này rất nghiêm túc nhé”

Mọi người thở dài một hơi. “Muốn bênh vực người mình thì cũng được thôi, nhưng đừng có chụp mũ lung tung lên tụi này nghen. Tui này không nhận đâu đó.” Từng trận cười vang lên, gương mặt Tiêu Nhi càng hồng hơn.

Lê Việt Bách giơ tay, ý bảo mọi người bình tĩnh: “Tôi còn chưa nói xong đầu. Tuy rằng tôi hận anh nhưng cũng không thể không khâm phục. Tiêu Nhi mất tích bảy ngày thì anh cũng ngồi trên vách núi suốt bảy ngày. Bảy ngày bảy đêm đó, gió thổi cũng kệ, trời mưa cũng kệ, anh cứ ngồi đó không nhúc nhích. Người nhà họ Hoac thay phiên nhau đến khuyên cũng chẳng ăn thua. Cậu hai nhà họ Hoắc còn nói một câu mà tôi nhớ mãi, nói anh kiếp trước chắc chắn là con rùa. Chứ không sao có thể ngồi bất động một chỗ lâu như vậy?

Nhưng cậu hai nhà họ Hoắc vừa nói không được bao lâu thì cảnh sát đã báo Tiêu Nhi không sống được, anh liên gục xuống. Sau đó đưa đi bác sĩ cấp cứu, rồi hôn mê… Nếu không phải nhìn thấy những việc anh làm cho Tiêu Nhi thì tôi còn lâu mới tin mấy lời giải thích vớ vấn của anh. Sáng lập cơ sở y học cổ truyền dành riêng cho Tiêu Nhi, tài trợ các hạng mục của chúng tôi… Nhưng tổng giám đốc Hoặc à, cải sai của anh là quả thông minh. Thông minh quá dễ dẫn đến phản tác dụng. Cho nên điều tôi muốn phàn nàn chính là làm người không nên quá thông minh.”

Tiêu Nhi chưa từng nghe Hoắc Kiến Phong kể về những chuyện này. Måt cô bồng dưng ươn ướt. Vết thương nơi đáy lòng dường như được chữa lành, một lần nữa kết vảy lên da non.

Triệu Thanh Xuân bĩu môi khinh thường: “Ôi dào, còn tưởng anh nói xấu như thế nào? Thế này chẳng phải cũng đang khen ngợi là gi? Khai mau, anh là gián điệp năm vùng do ảnh phải đến đúng không?”

Mọi người theo đó ồn ào cười nhạo: “Khai ngay, có phải nằm vùng hay không?”

Lê Việt Bách vội vàng phủi sạch quan hệ: “Không phải, tất nhiên là không phải. Tôi quan sát thấy sau này anh ta đã ăn năn hối cải còn biết thay đổi nên mới đưa ra kết luận rằng làm người đừng có thông minh quả. Bây giờ anh ta cũng trở nên ngốc rồi, thành bình dân không đối kháng với chúng ta nữa. Mấy người không phát hiện ra sao?”

Mọi người đồng loạt quay về phía Hoắc Kiến Phong. Hình như đúng thế thật. Ít nhất ngày hôm nay anh đứng ở chỗ này với thái độ ôn hòa, mặc kệ mọi người trêu chọc, khác hoàn toàn với dáng vẻ tổng giám đốc cao ngạo độc đoán trong quá khứ.

Đôi mắt loang loáng ảnh nước tràn ngập kích động và yêu thương của Tiêu Nhi khiến Hoắc Kiến Phong đau xót.

Anh củi đầu rót đầy ly rượu, ngửa cổ uống hết: “Cho dù thể nào cũng đều cảm ơn mọi người vì đã cho tôi cơ hội.”

Thái độ của anh không thể thành khẩn hơn.

Lê Việt Bách nâng ly đầy sảng khoái, há mồm nốc hết ly rượu: “Thái độ không tồi đâu. Tới đây đổi chỗ nào.”

“Cảm ơn” Hoắc Kiến Phong lịch sự đáp lại, ngồi xuống phía cuối.

Rốt cuộc thì bây giờ bọn họ cũng được ngôi song song nhau. Anh ở giữa đám người mỉm cười nhìn cô: “Đợt lát nữa thôi là anh sẽ đến ngay.”

Tiêu Nhi nhìn anh, con ngươi ướt át không che giấu được sự chờ mong và tin tưởng: “Um, em chờ anh, bao lâu cũng chờ”

“Me ơi, cứu con với. Giết tôi đi.” Lục Thiên Bảo ôm cảnh tay run rẩy, làm nũng với Tiểu Thất: “Em Tiểu Thất à, em lạnh không? Hay là tụi mình ôm nhau sưởi ấm đi?”

Tiểu Thất then thùng cười: “Không lạnh, bát cơm chó này cũng đủ ấm lòng rồi.”

Cô cầm ly rượu nhấp một ngum. Hương rượu tỏa ra khiến đôi mắt cô nheo lại, vẻ mặt sung sướng.

Hoắc Diệm và Vương Thiên Hạo cưng chiều nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô.