Chương 556
Hồng Mẫn cười nhạt: “Âm mưu bọn anh bàn tính nãy giờ đúng là có liên quan đến em đấy, nhưng mà chưa nói ngay bây giờ được. Em về trước rồi chờ anh, nhất định anh sẽ tặng cho em một niềm vui thật lớn.”
Muốn khơi dậy tính vui của cô à?
Còn lâu cô mới mắc nhé!
Hoa Dung kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Hừ, em không có hứng thú với chuyện của hai anh đâu! Giờ em phải về đây, em còn phải chăm sóc ông chồng tương lai của em nữa, gặp anh sau nha!”
Nói xong, cô thẳng thừng kéo Sát Bắc ngồi dậy từ ghế pha, lôi kéo cánh tay anh ta rồi vui vẻ đi ra ngoài.
Sát Bắc là người tuân thủ lễ nghi, anh cảm thấy rất có lỗi nên vội vàng hướng về phía Hồng Mẫn người. Hồng cười cười, tỏ ý không cần, ra hiệu bằng tay cổ vũ anh ta cố lên.
Nước Z, sân bay Cẩm Thành.
Tiêu Nhi tay Vân Thiên bước xuống phi cơ, khi hai chân thật sự được tiếp xúc với mặt đất thì cô mới dám sâu, cảm thán nói: “Cuối cùng cũng được trở về.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiên lại, hơi không vui nói: “Mami, câu này của mẹ hàm ý sâu quá. Thì ra nơi mà trong lòng mami nhớ nhung nhất suốt mấy năm nay chính là nơi này.”
Tiêu Nhi khó hiểu chau mày, linh cảm nhạy bén của cô đang nói rằng cảm xúc của thằng nhóc này có gì đó sai sai: “Đây là quê nhà của mẹ, là nơi nuôi dưỡng mẹ trưởng thành, mẹ nhớ nhung nơi này thì có gì không đúng?”
Cô ngồi xổm xuống. Vươn tay đo nhiệt độ trên trán Vân
Thiên: “Cục cưng, hay là con vẫn cảm thấy không thoải mái? Con rầu rĩ không vui suốt hai ngày đi đường rồi đấy, rốt cuộc là con bị làm sao vậy?” Vân thiên quay đầu, ngửa cổ tránh né bàn tay của cô: “Do khó chịu đó, trong lòng con rất khó chịu.
Cậu nói xong, còn không để Tiêu Nhi có cơ hội truy hỏi đã vội gạt tay cô ra, đôi chân nhỏ thoăn thoát đuổi theo Hoắc Tuấn Nghĩa và Lộ Tây trước mặt.
Tiêu Nhi cứng ngắc ngồi đó, lâu thật lâu sau mới chậm rãi đứng thằng dậy.
Thắng bẻ này bị làm sao vậy? Tự dưng lại kỳ quái như thế? Do rời khỏi Hồng Liệt và Thanh Bạch quốc nên nó mới bị ảnh hưởng nghiêm trọng vậy à?
Đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay trống rỗng của cô.
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Kiến Phong vang lên bên cạnh Tiêu Nhi: “Không phải lỗi do em đâu, nó đang giận dỗi anh đẩy mà!”
Tiêu Nhi quay đầu lại, nhíu mày khó chịu: “Anh trêu thằng bé lúc nào vậy?”
Hoặc Kiến Phong giơ tay, phủi sạch tội trạng: “Làm gì có.
Nó nghĩ anh hết bệnh rồi, với lại cũng giải quyết xong mấy chuyện phiên phức nên nó muốn thay mặt em, tìm anh tính sổ ấy mà.” Tiêu Nhi giật mình, chợt bừng tỉnh nói: “Nó chưa biết chuyện thật sự đã xảy ra năm đó à? Nó vẫn nghĩ là anh là người hại em hay sao?” Hoắc Kiến Phong nhìn bóng dáng nhỏ bé của Vân Thiên xen giữa Hoắc Tuấn Nghĩa và nhóm của anh ta, thản nhiên nói: “Hån là vậy, không cần biết tình huống lúc đó như thế nào, câu nói vứt bỏ em kia vẫn là do chính miệng anh nói ra, mãi mãi không thay đổi được.”
Trong giọng nói của anh nghe ra sự áy náy và tiếc nuối, trong lòng Tiêu Nhi vừa chua xót vừa ấm áp vô cùng.
Cô mạnh mẽ quay lại, siết chặt tay anh: “Tất cả là lỗi của em, do em không giải thích rõ ràng cho thằng bé. Tuy trông nó bây giờ có hơi già dặn so với đám bạn cùng lứa tuổi, nhưng ở phương diện cảm xúc thì vẫn hơi khó để cải thiện…”
Hoắc Kiến Phong vươn tay, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng đặt vào cánh mỗi của cô: “Chuyện này không phải lỗi của em, em cũng chi là người bị hại mà thôi. Đều do anh không tốt, anh vẫn chưa tìm được cơ hội nào để khai thông mối quan hệ với con trai. Lúc trước anh bị bệnh, thằng bé không những không tính toán với anh mà còn giúp chúng ta bày muu tính kế, giải quyết vấn đề. Bây giờ anh hết bệnh rồi thì nó lập tức nắng em về lại, chắc là nó chỉ muốn xả giận cho mami yêu quý nhất của nó mà thôi.”
Tiêu Nhi chớp mắt vài cái, hồi tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra từ khi phi cơ cất cánh, cô thật sự không nhịn cười được: “Thảo nào cứ một chốc là nó đòi đổi chỗ ngồi với em, rồi chốc chốc lại đòi đổi bàn ăn, ngay cả đi WC cũng phải bám chặt lấy em mới chịu cơ, hoá ra là vì nó cố tình đối đầu với anh à?”
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh gật đầu: “Đều là do anh, anh làm cha không nên hồn, không xứng với chức vụ này. Nhưng mà em không cần lo lắng, anh sẽ nghĩ cách khiến cho con chịu nhận anh.”
Tiêu Nhi cười thành tiếng, nắm tay con “bình bịch” trên ngực anh: “Được, có chí khí låm! Em dõi theo anh, cố lên nha! Mà nhắc nhe nè, con trai em còn khó đối phó hơn cả em nữa đó!”
Hoắc Kiến Phong nhíu mày tỏ vẻ khó xử: “Ừ, đúng là rất khó.”