Chương 553
Đám người nghe tiếng bèn quay đầu, thấy một chiếc xe đang lao về đây với tốc độ nhanh như điện giật. Hoa Dung đang ló nửa đầu ra ngoài cửa xe, vui mừng vẫy tay với bọn họ.
Tất cả mọi người không hẹn mà đều bật cười.
Cô gái này chỉ cần vừa xuất hiện, nhất định là một đường kích thích.
Xe vừa dừng lại, Hoa Dung lập tức xách váy nhảy xuống xe, tặng Tiêu Nhi một cái ôm ấm áp. Cô ấy chép miệng, tựa cắm lên vai Tiêu Nhi, trong mắt chứa đầy giọt lệ long lanh: “Nhi, tôi không nỡ.”
Tiêu Nhi nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, an ủi: “Tôi cũng không nỡ xa cô. Nhưng bây giờ giao thông cực kì tiện lợi, nếu cô nhớ tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể bay đến tìm tôi mà, hoặc là chúng ta có thể hẹn gặp nhau ở đâu đó.”
Hoa Dung khịt mũi một cái, ôm chặt cổ cô: “Có quỷ mới tin cô, Tiêu Nhi cô xấu xa vô cùng nha. Trước đây là người cuồng công việc, bây giờ về nước Z có Trung y phát triển, không phải sẽ càng cuồng công việc hơn sao?”
Cô ấy vốn dĩ không giỏi tiếng nước Z, lại pha thêm giọng địa phương với từ ngữ trên mạng internet, nên làm mọi người buồn cười vì phát âm ngọng nghịu.
Gương mặt của Hồng Mẫn và Hồng Liệt tràn đầy vẻ cưng chiều, hai người giả vờ quay đầu nhìn sang hướng khác.
Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên cũng lễ phép tránh mặt sang một bên, nhưng miệng vẫn hơi cong lên.
Tiêu Nhi dịu dàng an ủi: “Không đâu. Nói chung là tôi đồng ý với cô, trong điều kiện cho phép, chắc chắn sẽ thường xuyên gặp cô, được không?”
“Hừ, cô nói thêm về điều kiện kia chính là thể hiện chưa thật sự chân thành. Có khi không phải cô không rảnh đi chơi với tôi đâu, mà là tôi không thèm để ý đến cô nha.”
Hoa Dung kiêu ngạo hất tóc, sau đó cô ấy bỗng nhiên tiến lại gần sát tai Tiêu Nhi, nhỏ giọng nói: “Có tin tức của đám người Sát Bắc.” Tiêu Nhi khẽ giật mình, nắm lấy tay Hoa Dung rồi nghiêm túc nhìn vào mắt cô ấy: “Thật sao?”
Hoa Dung gật gật đầu, đôi mắt cô ấy lóng lánh nước nhưng miệng vẫn chứa ý cười: “Anh ta còn sống, vài ngày nữa tôi sẽ đi gặp anh ta.”
Tiêu Nhi nghĩ đến trận tai nạn máy bay thảm khốc kia, bèn theo bản năng mà lo lắng hỏi: “Nguồn thông tin có đáng tin không? Mức độ khó khăn cao đến đâu? Có thể bị nguy hiểm không?”
“Nguồn thông tin tuyệt đối đáng tin, độ khó khẳng định cao, nhưng tôi không sợ.”
Hoa Dung gạt nước mắt, kiên định nói: “Chi cần tìm thấy Sát Bắc, gian nan hiểm trở hay núi đao biển lửa gì chăng nữa, tôi cũng không sợ.”
Cô ấy kiên quyết đáp, vô ý thức nhìn thoáng qua Hồng Mẫn, sau đó lại hạ thấp giọng xuống: “Tin tức là anh hai cho tôi, anh ấy sẽ đi tìm cùng với tôi. Cô cứ yên tâm đi, lần này chúng tôi nhất định sẽ tìm thấy bọn họ.”
Tiêu Nhi cảm thấy yên tâm, sau đó cô nhỏ giọng phối hợp với Hoa Dung: “Nếu cô tìm thấy bọn họ, nhất định phải nói cho tôi đầu tiên nhé. Như vậy thì cảm giác tội lỗi của tôi cũng có thể giảm đi chút ít, nếu không tôi vẫn cảm thấy do tôi làm liên lụy bọn họ.”
Hoa Dung trịnh trọng gật đầu: “Chắc chắn! Cô là người bạn tốt nhất của tôi, có tin tức tốt, tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên.”
“Được.” Tiêu Nhi mim cười, đưa tay lau nước mắt thay cô ấy, sau đó cô giang rộng hai cánh tay.
Vành mắt của Hoa Dung lại đỏ bừng, nước mắt vừa dừng lại rơi xuống.
Cô ấy cũng giang rộng hai cánh tay, ôm chặt Tiêu Nhi: “Chú ý giữ gin sức khỏe!”
Tiêu Nhi dùng sức ôm cô ấy, trầm giọng chào tạm biệt: “Chú ý giữ gìn sức khỏe!” Ở cửa khoang máy bay, Hoắc Tuấn Nghĩa ló đầu ra, không kiên nhẫn giục: “Kiến Phong, các em trai, em gái, chào mọi người nhé? Mọi người thật sự còn lời chưa nói xong sao, vậy tôi cứ mang bảo bối Vân Thiên về trước. Bà nội và dì Mån vẫn đang mòn mỏi ngóng chờ!”
Hoắc Tuấn Nghĩa vừa dứt lời thì đã bị Lỗ Tây túm lấy cổ áo đẳng sau rồi kéo vào.
Gương mặt của Lỗ Tây lạnh như băng, cô ấy lạnh lùng nói: “Có mỗi bác hai nói nhiều thôi.”
Bên dưới cánh máy bay, Hoa Dung lưu luyến không muốn rời, cô ấy buông Tiêu Nhi ra: “Cô về đi, người nhà của cô cũng chờ lâu rồi.”
Tiêu Nhi dùng sức nằm tay cô ấy thật chặt, rồi từ từ buông ra: “Được, sau này sẽ gặp lại.”
“Sau này gặp lại nhé.” Hoa Dung gật đầu, quay người rời đi trước.
Tiêu Nhi nằm tay hai anh mình một trái một phải, nhìn cô có vẻ đi rất phóng khoáng, nhưng tầm nhìn trước mắt cô lại hoàn toàn không rõ ràng.
Sau khi ba người Hoắc Kiến Phong lên máy bay thì nó nhanh chóng cất cánh.
Trên khoảng đất trống của căn cứ, ba anh em quý tộc cùng sóng vai đứng, ngước nhìn quái vật khổng lồ từ từ thu nhỏ trên bầu trời, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ không nỡ xa.
Đến tận lúc máy bay biến mất hoàn toàn, Hoa Dung mới thu lại tầm nhìn, sụt sịt mũi nói với Hồng Mẫn: “Anh à, anh không lừa em chứ? Cố ý để em nói với Tiêu Nhi như vậy, để cô ấy rời đi mà không tiếc nuối.”
Hồng Mẫn không khỏi bật cười, đưa tay xoa đầu Hoa Dung: “Con bé ngốc nghếch, nói vớ vẩn gì thế! Sao anh có thể lừa em chuyện này? Suy cho cùng, những chuyện này đều bắt đầu từ anh, nên đương nhiên là anh muốn giải quyết ưu sầu của em, cũng giải quyết tốt hậu quả cho anh.”
Hoa Dung nghiêng đầu, hơi suy nghĩ: “Híc, là đạo lý này sao, vậy em cần chuẩn bị những gì?”
“Không cần chuẩn bị gì hết.”
Hồng Mẫn dịu dàng cười một tiếng: “Trưa mai, em tới thẳng tẩm cung của anh nhé! Đến lúc đó em sẽ biết thôi.”
“Được ạ.”
Hoa Dung ôm tay anh ta, uy hiếp: “Nếu anh dám lừa em thì em sẽ không quan tâm anh nữa.”
“Được được được, công chúa nhỏ của anh.” Hồng
Mẫn dỗ dành đầy cưng chiều.
Anh ta vừa dời mắt thì đã thấy Hồng Liệt còn ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc với vẻ mặt buồn bã.
Hoa Dung cũng phát hiện Hồng Liệt không bình thường, bèn hiểu chuyện buông tay Hồng Mẫn ra. Hồng Mẫn không biết làm sao, anh ta thở dài, quay lại nằm vai Hồng Liệt. “Liệt, cứ như thế di! Rất tốt. Trong lòng họ, anh chính là đại ân nhân của bọn họ, họ sẽ vĩnh viễn nhớ đến anh, nhớ tình nghĩa này! Hơn nữa, cũng đâu phải em không nhận được chỗ tốt nào, chẳng phải em nhặt được con nuôi tốt như vậy sao? Mối quan hệ này, dù là ai cũng không thể thay đổi, có lẽ em nên vui vẻ hơn.”
“Em biết.” Hồng Liệt tỉnh táo lại, cổ gắng nhoẻn miệng cười: “Anh à, anh yên tâm đi, em đã hiểu rõ rồi. Chỉ là bông rời xa nên em chưa quen mà thôi. Chờ em quen, rồi sẽ ổn.”
Hồng Mẫn gật đầu đồng ý, vỗ vai Hồng Liệt: “Anh trai, em tin tướng anh.”
Hồng Liệt mỉm cười, liếc mắt nhìn bầu trời cuối cùng đã trống rỗng.