Chương 55 Cậu ba bị đám phóng viên bao vây
Họ cũng không áp sát gần lắm, chỉ là họ cứ hỏi đủ thứ câu hỏi sắc bén.
Ngô Đức Cường một tay giữ chắc xe lăn, một tay chặn những người muốn chĩa máy quay vào mặt Hoắc Kiến Phong, bình tĩnh nói: “Mọi người bình tĩnh đi! Các người xô đẩy như vậy, sẽ khiến cậu ba, các người muốn làm kẻ thù của Hoắc Kiến sao?” Giọng nói nghiêm nghị vang lên, khung cảnh im lặng trong giây lát.
“Chúng tôi là nhà báo, chúng tôi có quyền tự do ngôn luận và có nghĩa vụ công bố sự thật!” Ai đó hét lên “Chúng tôi là nhà báo, chúng tôi có quyền tự do ngôn luận, và có nghĩa vụ phải tiết lộ sự thật.” Đám đông bỗng trở nên ồn ào và hỏi những chủ đề sắc bén hơn.
Ngô Đức Cường vội vàng nhìn về phía vệ sĩ trong bóng tối, lớn tiếng nói: “Lại đây, bảo vệ cậu bai” Vệ sĩ ẩn nấp trong bóng tối để bảo vệ Hoäc Kiến Phong lập tức lao ra ngoài.
Các nhân viên an ninh trong đại sảnh của tập đoàn thấy vậy liền chạy đến.
Một đám người chen vào trong nhóm người, bọn họ xếp thành một vòng tròn một cách có trật tự, bảo vệ nghiêm ngặt Hoắc Kiến Phong ở trung tâm.
Những phóng viên này hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ sàng trước khi tới, số lượng đông gấp mấy lần nhân viên an ninh, không ngừng chen chúc chen lấn, ai cũng muốn chộp được vị trí góc đẹp nhất.
“Cậu ba nhà họ Hoắc, với tư cách là người của công chúng và là người có trình độ học vấn cao hơn, anh có nghĩ rằng sự mê tín phong kiến trong hôn nhân như xung hỉ nên tồn tại trong xã hội ngày nay không?” “Cậu ba nhà họ Hoäắc, vui lòng trả lời trực tiếp những câu hỏi của chúng tôi…” Giọng nói ồn ào vang lên, người đàn ông bình tính ngồi trên xe lăn, giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.
Sự lạnh lùng băng giá mang theo cơn giông bão, đang dần dần xua đi sự ấm áp cuối cùng trong đôi mắt anh.
Mu bàn tay tựa vào tay vịn của xe lăn, gân xanh bỗng hiện lên mờ mịt.
Ngô Đức Cường cắn môi, cố hết sức bảo vệ xe lăn, sống lưng lạnh toát.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta chắc chắn sẽ bị bọn nhà báo điên cuồng muốn moi tin tức này hại chết mất! Ôn Thục Nhi vỗ vỗ hai má đỏ bừng, thoải mái đi ra khỏi nhà tắm hơi, bắt xe thẳng đến tập đoàn Hoắc Kiến.
Hai vệ sĩ đã sốt ruột chờ sẵn bên ngoài nhà tắm hơi, thấy cô khoan khoái đi ra, họ thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng bắt taxi cho kịp.
Quảng trường của cao ốc tập đoàn Hoắc Kiến.
Ôn Thục Nhi xuống xe liền nhìn thấy một đám đông người đứng ở quảng trường.
“Máy ảnh máy ghi hình và micrô!” Cô tò mò nhìn kỹ cô, đôi mắt đột nhiên sững sờ: “Là Kiến Phong, bọn họ đang bắt nạt Kiến Phong!” Ôn Thục Nhi tức giận trong lòng đến thắt ruột thắt gan, cô xắn tay áo định chạy tới đó.
Nhưng đi được hai bước, cô dừng lại.
Cứ đi qua như thế này, không những không giúp được Kiến Phong, mà còn tự lôi cả mình vào cuộc.
Nhưng cô không thể đứng trơ mắt nhìn Kiến Phong bị bắt nạt.
Ôn Thục Nhi tức giận đến áy náy, ánh mắt đảo quanh rồi chợt sáng lên.
À, có một cách! Trên vỉa hè bên kia đường, một cụ già đang giơ cây cọc rơm bán kẹo hồ lô, đi dọc đường mời chào.
“Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vừa ngon vừa ngọt đây…
Giọng nói hơi già được khuếch đại và khuếch tán ra khỏi chiếc loa trên tay ông ta, mang theo sự trải đời và vang vọng, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Ôn Thục Nhi không kịp nghĩ nhiều, liền chạy tới đối diện.
Tình cờ là đèn đỏ dành cho người đi bộ và có nhiều xe ô tô trên đường phóng nhanh.
Ôn Thục Nhi lao qua bên phải và trái trong dòng xe cộ, và suýt bị một chiếc ô tô con đâm phải.
Người lái xe đạp phanh– Tiếng phanh thô bạo cắt ngang không khí, kèm theo mùi khét của lốp xe.
“Cô mù à! Cô không nhìn thấy đèn đỏ sao?” Tài xế hoảng hốt tới mức thò đầu ra chửi bới.
Ôn Thục Nhi cũng sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi!” Nói xong, cô quay người và chạy về phía chỗ bán kẹo hồ lô.
“Vì một cây kẹo hồ lô, mà đến cả mạng sống cũng mặc kệ, đúng là điên rồi!” Người lái xe nhìn theo bóng lưng của cô và khởi động lại xe rồi chửi rủa.
Cuối cùng, trước khi ông già đi xa, cô đã ngăn ông ta lại.
Ôn Thục Nhi liền vỗ vỗ ngực, nói: “Ông à, cái loa này ông bán bao nhiêu?” Ông lão cho rằng cô gái nhỏ đang hớt hải nên nói nhầm, ông ta cười nói: “Ha, cô gái nhỏ, nói từ từ thôi, cô muốn kẹo hồ lô nhỉ, tôi…
“Không! Cháu muốn mua cái loa của ông!” Ôn Thục Nhi chỉ vào cái loa phía trước.
Ông cụ sửng sốt một chút, rồi chậm rãi cười: “Cô bé, tôi chỉ bán kẹo hồ lô, không phải là người bán loa.” “Cháu biết, nhưng cháu có việc cần gấp, ông có thể bán cho cháu được không?” Ôn Thục Nhi lo lắng nói, lấy trong túi ra chiếc ví.
Ông lão liếc mắt nhìn cô gái lo lắng rồi lắc đầu: “Không được. Trừ khi cô mua hết kẹo hồ lô, thì tôi có thể tặng cho cô chiếc loa này.