Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 547




Chương 547

Trong đám đông, Hoắc Tuấn Nghĩa đã xúc động đến hoa tay múa chân từ bao giờ. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Hoắc Kiến Phong, anh ta như bị bỏ bùa, chỉ có thể cứng ngắc đứng nghiêm đó, hai mắt đỏ hoe nhìn anh. “Ô kìa, cái tên ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, da mặt dày hơn cả cái tường thành như bác lại khóc sao?” Lộ Tây lạnh lùng nhếch môi, chế nhạo anh ta không thương tiếc. “Xàm, ta không khóc, do gió biển thoi qua làm rát mắt quá thôi.”

Hoắc Tuấn Nghĩa bị kích động, nhưng lại khiến cho một ít dũng khí trong lồng ngực dâng trào, thôi thúc anh ta nhào tới ôm cổ Hoắc Kiến Phong.

Chiều cao của họ xêm xêm nhau, cắm của Hoắc Tuấn Nghĩa vừa vặn đặt trên vai của Hoắc Kiến Phong. Anh ta sờ vào tấm lưng gầy guộc của Hoắc Kiến

Phong thì khịt mũi đầy đau lòng, nước mắt lập tức rơi xuống. “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, cực khổ nhiều rồi.” Anh ta trấn an bản thân, ồm ồm nói.

Một giọt lệ lặng lẽ rơi trên cổ anh, lạnh lẽo và ẩm ướt.

Hoắc Kiến Phong hơi giật mình, chậm rãi giơ tay vo vai Hoắc Tuấn Nghĩa: “Khoảng thời gian này anh cũng vất vả nhiều rồi.”

Hoắc Tuấn Nghĩa lại càng cảm thấy đau lòng, ôm chặt Hoắc Kiến Phong không chịu buông.

Ở bên cạnh, Lộ Tây lần lượt ôm lấy Tiêu Nhi và Vân Thiên, khi cô nhìn thấy hai gã đàn ông còn ôm nhau thì không khỏi sang sảng nói: “Bác lớn như vậy rồi mà vẫn muốn làm trang sức đu bám trên cổ người ta à?”

Hoắc Tuẩn Nghĩa bị đâm chọc thì lập tức buông Hoắc Kiến Phong ra, không chịu thua kém nói: “Cháu bị làm sao vậy? Ghen tị chứ gì! Nó là em trai bác đó, bác vui gần chết nè.”

Lộ Tây nhìn anh ta bảng một khuôn mặt vô cảm: “Ồ. Bác vẫn biết mình là anh trai, còn bố cháu là em trai cơ à! Nếu bác không nói thì cháu còn tưởng bác mới là em đấy!”

“Phụt!” Tiêu Nhi và Vân Thiên không nhịn nổi, đồng thời cười thành tiếng.

Khóe miệng Hoắc Kiến Phong cũng hơi cong lên. Hoắc Tuấn Nghĩa dồn hết lời muốn nói vào trong ánh mắt, tức giận nói: “Hừ, nhóm A Phong đã phải đi một chặng đường dài, chắc là bọn họ mệt lắm rồi. Hôm nay ta vì bọn họ nên không thèm tính toán với cháu. Hừ, A Phong, em dâu, cả cục cưng Vân Thiên nữa, chúng ta mặc kệ cái con bé ngoa ngoắt này, về cung nghi ngoi thôi. ”

Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi nhìn nhau, sau đó lại trao đổi ảnh måt với Vân Thiên, cá gia đình ba người cùng cong môi mim cười.

Cách đó không xa, Hồng Liệt và Hồng Mẫn đứng sóng vai nhau giữa đám quan đại thần, bày tó sự trân trọng với những người lính đang lần lượt rời khỏi thuyền, nhưng hai người họ vẫn âm thầm đánh giá Tiêu Nhi và Vân Thiên. Dù đã gắng sức kìm nén nhưng ánh mắt anh ta vẫn lộ ra vẻ miễn cưỡng và không cam lòng.

Hồng Mẫn vỗ nhẹ vào vai anh ta, lặng lẽ lắc đầu.

Hồng Liệt cười khổ thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Anh cả, em biết chừng mực mà, em sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ đâu, là em muốn nhìn bọn họ nhiều hơn một chút.”

Hồng Mẫn gật đầu khích lệ: “Anh tin em, chúng ta là đàn ông của nước Thanh Bạch, đã cầm được thì buông được, tuyệt đối không dây dưa.”

Hồng Liệt kìm nén cảm xúc trong tim, cố nặn ra một nụ cười.

Cho anh ta một chút thời gian, nhất định anh ta sẽ làm được.

Ban đêm.

Toàn bộ cung điện được thắp sáng trưng.

Trong sảnh tiệc tráng lệ, lễ kỷ niệm theo quy cách cao nhất đang được long trọng cử hành.

Âm nhạc réo rắt, tiếng cười náo nhiệt

Người hầu đáo tới đảo lui, lần lượt bày những món ăn tinh xảo lên bàn.

Gương mặt ai cũng ngập tràn niềm vui chiến thắng.

Khi mọi người nhìn thấy gia đình ba người của Hoắc Kiến Phong thl đều lộ ta vẻ ngưỡng mộ trên khuôn mặt.

Không cần biết là có thân quen hay không, bọn họ đều sẽ nâng cốc chúc mừng với tất cả sự cảm kích từ tận đáy lòng.

Yến tiệc còn chưa kết thúc nhưng hai má của Quốc vương Phổ Mật đã đỏ bừng.

Ông đặt ly rượu trên tay xuống, sửa sang lại những nếp gấp trên áo choàng rồi bước lên sân khấu lớn trước sảnh tiệc. “Cốc cốc.

Sau hai tiếng gõ từ micro, âm nhạc và sự huyên náo trong sảnh tiệc đột ngột dừng lại, mọi người đều hướng mất về phía sân khấu chính.

Quốc vương Phổ Mật cầm micro, hång giọng, nghiêm nghị nói: “Chư vị, tập đoàn Hùng Ưng vẫn luôn lợi dụng đất nước Thanh Bạch của chúng ta, chính là Tập đoàn xấu xa gây cho ta bao thiệt hại, là khối u nhọt của nước Thanh Bạch cũng như của cả thế giới. Hôm nay, nhờ có sự trợ giúp của ngài Hoắc và những người thân của ngài, sự cố gắng của Đại vương tử và Tam vương tử, toàn thể tướng sĩ cùng với sự ủng hộ của tất cả con dân, cuối cùng chúng ta cũng bắt được đầu sỏ của Tập đoàn Hùng Ưng. Tại đây, thay mặt cho Hoàng gia nước Thanh Bạch, trước toàn thể những người góp mặt trong sự kiện này, ta xin gửi đen chu vị lời cảm tạ chân thành nhất.

Quốc vương Phổ Mật nói xong, ông lập tức cúi dầu trước khán đài.

Mọi người trên khán đài lập tức cúi người đáp lễ, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên.

Quốc vương Phổ Mật đứng thẳng người, giơ tay ra hiệu mọi người im lặng roi nói tiếp: “Giờ đây, ta có một việc rất quan trọng muốn thông báo với moi người. Đó là từ này, ngài Hoắc và cô Tiêu chính là người có công lớn nhất đối với nước Thanh Bạch chúng ta. Nếu sau này vợ chồng họ có bất kì yêu cầu gì, trong tình huống không vi phạm ý chí, quy định và pháp luật của quốc gia, toàn thể nước Thanh Bạch chúng ta dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ.”

“Được.”

Mọi người đều không có dị nghị gì đối với quyết định này cả, họ nhất trí đồng thanh, trong sảnh tiệc lại vang lên tiếng vô tay nhiệt liệt hơn trước.

Họ nhìn Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi đầy cảm kính, bày tỏ sự tôn trọng bằng nụ cười và những tràng pháo tay

Một tình huống trọng đại như vậy, lại còn cả một lời hứa long trọng không kém khiến cho trái tim Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi đồng thời loạn nhịp.

Trước khi hai người họ kịp phản ứng, Quốc vương Phổ Mật đã ra hiệu mọi người im lặng, ông nói tiếp: “Trước đây, chúng ta đã cực kỳ hẹp hòi, hiểu lầm cô Tiêu và ngài Hoắc, thậm chí còn suýt làm hai đen tính mạng cô Tiêu. Hôm nay, ta cũng muốn nhân cơ hội này để gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến hai người, thật sự xin lỗi! ”

Vừa dứt lời, ông đã cúi đầu thật sâu về phía Hoc Kiến Phong và Tiêu Nhi.

Hoác Kiến Phong và Tiêu Nhi vội xua tay để cản ông lại, nhưng khoảng cách xa như vậy thì vốn đã không kịp nữa.