Chương 545
Kenny Đinh cảm thấy gân cốt toàn thân như vỡ vụn, rồi “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng những đau đớn trên người anh ta lúc này vẫn chưa bằng một phần nghìn nỗi đau đớn trong lòng. Có nằm mơ anh ta cũng không nghĩ tới một người trẻ khỏe như mình lại có thể bị đánh bại dưới tay “một lão già” không còn sống được bao lâu.
Anh ta hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn người đang đứng ở mũi thuyền kia, đó là người đàn ông với sống lưng thẳng tắp, tinh thần bừng bừng khí thế, anh ta thực sự không dám tin mà run rẩy hỏi: “Anh… sức khỏe của anh hồi phục rồi sao? Hay là vốn dĩ từ đầu anh đã lừa gạt tôi?”
Hoắc Kiến Phong vặn vặn cổ, khởi động xương cốt toàn thân một lát, rồi cười nhạt: “Cũng không hẳn là lừa anh, vì cho đến giờ này thân thể tôi cũng chưa được tình là hoàn toàn bình phục. Nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đồng ý để vợ tôi ở bên cạnh tôi, để cô ấy có cơ hội từ từ điều trị khói cho tôi.”
Anh vừa nói vừa đưa tay về phía Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi mim cười đầy dịu dàng rồi thản nhiên đặt tay mình vào tay anh, hai người sóng vai đứng bên nhau.
Kenny Đinh nhíu mày, ánh mất vẫn tràn ngập vẻ khó tin như cũ: “Cho nên gần đây anh đều là giả vờ sao? Để lừa gạt tôi mà anh thật sự đã không ngần ngại phá hủy bề ngoài của mình để đóng giả thành một ông già, trưng bộ dạng xấu xí của mình cho người ta xem sao? Thật không ngờ mưu kế của anh lại thâm sâu như vậy.”
Hoắc Kiến Phong siết chặt bàn tay mềm mại trong bàn tay mình rồi thản nhiên cười: “Nếu tôi không giả vờ thì làm sao có thể khiến cho người đứng đầu tập đoàn Hùng Ưng là anh buông lỏng cảnh giác được chứ?”
Cho dù đã nhận được câu trả lời rồi thì đầu lông mày của Kenny Đinh vẫn không hề giãn ra mà ngược lại càng nhíu chặt hơn: “Anh còn trẻ như vậy, cơ thể lại cường tráng khỏe mạnh như vậy, lẽ nào khi đạt được dự án tầm cỡ lớn như vậy, anh không cảm thấy vừa tự hào vừa hãnh diện hay sao? Thậm chí còn có thể bừng bừng tham vọng tính toán làm sao để biến nó thành của riêng mình. Tại sao anh lại muốn phá hủy nó? Nó cũng là tâm huyết của tôi nữa! Sao anh nỡ lòng nào làm như vậy? Sao anh lại nỡ làm vậy?”
Hoắc Kiến Phong từ trên cao nhìn xuống, một tia khinh thường lướt qua con ngươi sâu hun hút mà lạnh lẽo kia: “Không sai, quả thực dự án đó cũng là tâm huyết của tôi. Nhưng nếu tôi muốn có những thứ như vậy, tôi có thể có mười cái, trăm cái, thậm chí là nhiều hơn thế, bởi vì từ đầu đến cuối những dự án như vậy luôn nắm trong đầu tôi, chúng luôn yên lặng khi ở trong não của tôi và sẽ không bao giờ có chuyện chúng trở thành tai họa. Nhưng nếu đưa những thứ đó cho anh thì anh sẽ khiến chúng trở nên hỗn loạn và biến chúng trở thành vũ khí hủy diệt thế giới này.”
“Biến thành vũ khí thì có sao? Không phải trong cái thế giới kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu này, thứ chúng ta cần đó chính là vũ khí hay sao?” Kenny Đinh vẫn không hiểu nổi.
Anh ta giãy giụa muốn đứng dậy hỏi cho rõ nhưng lại bị người ta đạp mạnh vào lưng đè trên mặt đất. Máu tươi lại men theo khóe miệng trào ra.
Đinh Thanh Thanh nhìn bộ dạng điên cuồng của anh ta thì chỉ biết đau đớn lắc đầu rồi thở dài: “Bổ, đừng hỏi nữa. Bố đừng hỏi nữa. Con cầu xin bố, đừng tiếp tục chìm đầm trong mê muội không chịu tỉnh ngộ nữa, có được không?”
Kenny Đinh nghểnh cổ nắm úp sấp trên mặt đất, nhìn hòn đảo vào ánh lửa sắp biến mất ở phía đẳng xa, rồi lại cười mỉa mai bản thân: “Vậy mà tao lại muốn được chìm đắm trong mê muội như vậy, muốn cứ tiếp tục như vậy, nhưng mà còn có thể tiếp tục hay sao? Đó là tâm huyết mấy chục năm trời của tao, là mục tiêu theo đuổi cả đời này của tao đấy!”
Anh ta buồn bã nhắm mắt lại, nước mắt men theo khóe mắt chảy xuống: “Tôi thua rồi, tôi thua sạch sẽ rồi!”
Khoảnh khắc anh ta vừa thốt ra những lời này, cả người giống như già đi chục tuổi, anh ta chán nản ngồi phịch bất động trên đất, không còn sức để giãy giụa nữa rồi.
Hồng Mẫn hất cảm ra hiệu cho vài binh sĩ đến nâng anh ta dậy, nhưng vào giây phút các binh sĩ lơ là cảnh giác vừa lui ra khỏi người anh ta thì Kenny Đinh lại giống như một con tôm đột ngột khom lưng bật dậy từ dưới đất với tốc độ nhanh như chớp lao về phía mạn tàu.
Hai tay anh ta đặt lên lan can sắt lạnh lẽo, rồi tung người nhảy vọt xuống. Đinh Thanh Thanh sợ đến mức máu toàn thân như đông cứng lại, đau đớn thét lên: “Bố, không được nhảy!”
Đang lúc tình thể ngàn cân treo sợi tóc như vậy, may mắn thay lại có một người đứng bên cạnh phản ứng nhanh, cánh tay còn chưa kịp buông Kenny Đinh ra lập tức ẩn chặt, sau đó cố gắng lôi mạnh anh ta trở lại. “Để tôi chết, các người để tôi chết đi! Tôi không còn gì nữa, tôi không còn bất cứ thứ gì nữa.” Kenny Đinh điên cuồng gào thét cùng giãy giụa, mái tóc được chải chuốt vuốt lên một cách đầy ti mi lúc trước bây giờ đã rũ xuống tán loạn hệt như một dã thú nổi điên vậy. “Bố còn có con, còn có con cơ mà!” Đinh Thanh Thanh nhào tới muốn an ủi bố mình, lại bị Kenny Đinh huých ra: “Biến đi, mày là đồ phản bội.”
Hồng Mẫn chán ghét cau mày: “Kịch nhiều quá rồi, trói lại rồi tính tiếp.”
“Vâng!”
Binh sĩ đáp lại rồi lập tức lấy dây ra trói Kenny Đinh lại.
Hồng Mẫn quay đầu nhìn Đinh Thanh Thanh: “Cô Đinh này, để đảm bảo mọi người có thể bình an lên bờ, tạm thời làm phiền cô chịu khổ một chút, chúng tôi cũng muốn trói cô lại.”
Đinh Thanh Thanh trên mặt giàn giụa nước mắt, nhìn Kenny Đinh không chớp mắt rồi bình tĩnh đưa tay ra: “Cho dù các anh không nói thì tôi cũng muốn chịu khổ cùng bố tôi.”
“Hừ!” Kenny Đinh đầy chán ghét quay mặt đi chỗ khác, không buồn nhìn cô ta lấy một cái.
Toàn bộ những thuộc hạ mà hai bố con nhà họ Đinh mang theo cũng nhanh chóng bị khống chế và đưa vào khoang thuyền để giám sát.
Lúc này, trên boong tàu, mọi thứ đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Lúc này, Tiêu Nhi mới khoác lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong hỏi han: “Vừa nãy anh không sao chứ?” dã thú nổi điên vậy. “Bố còn có con, còn có con cơ mà!” Đinh Thanh Thanh nhào tới muốn an ủi bố mình, lại bị Kenny Đinh huých ra: “Biến đi, mày là đồ phản bội.”
Hồng Mẫn chán ghét cau mày: “Kịch nhiều quá rồi, trói lại rồi tính tiếp.”
“Vâng!”
Binh sĩ đáp lại rồi lập tức lấy dây ra trói Kenny
Đinh lại.
Hồng Mẫn quay đầu nhìn Đinh Thanh Thanh: “Cô Đinh này, để đảm bảo mọi người có thể bình an lên bờ, tạm thời làm phiền cô chịu khổ một chút, chúng tôi cũng muốn trói cô lại.”
Đinh Thanh Thanh trên mặt giàn giụa nước mắt, nhìn Kenny Đinh không chớp mắt rồi bình tĩnh đưa tay ra: “Cho dù các anh không nói thì tôi cũng muốn chịu khổ cùng bố tôi.”
“Hừ!” Kenny Đinh đầy chán ghét quay mặt đi chỗ khác, không buồn nhìn cô ta lấy một cái.
Toàn bộ những thuộc hạ mà hai bố con nhà họ Đinh mang theo cũng nhanh chóng bị khống chế và đưa vào khoang thuyền để giám sát.
Lúc này, trên boong tàu, mọi thứ đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Lúc này, Tiêu Nhi mới khoác lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong hỏi han: “Vừa nãy anh không sao chứ?” dã thú nổi điên vậy. “Bố còn có con, còn có con cơ mà!” Đinh Thanh Thanh nhào tới muốn an ủi bố mình, lại bị Kenny Đinh huých ra: “Biến đi, mày là đồ phản bội.”
Hồng Mẫn chán ghét cau mày: “Kịch nhiều quá rồi, trói lại rồi tính tiếp.”
“Vâng!”
Binh sĩ đáp lại rồi lập tức lấy dây ra trói Kenny
Đinh lại.
Hồng Mẫn quay đầu nhìn Đinh Thanh Thanh: “Cô Đinh này, để đảm bảo mọi người có thể bình an lên bờ, tạm thời làm phiền cô chịu khổ một chút, chúng tôi cũng muốn trói cô lại.”
Đinh Thanh Thanh trên mặt giàn giụa nước mắt, nhìn Kenny Đinh không chớp mắt rồi bình tĩnh đưa tay ra: “Cho dù các anh không nói thì tôi cũng muốn chịu khổ cùng bố tôi.”
“Hừ!” Kenny Đinh đầy chán ghét quay mặt đi chỗ khác, không buồn nhìn cô ta lấy một cái.
Toàn bộ những thuộc hạ mà hai bố con nhà họ Đinh mang theo cũng nhanh chóng bị khống chế và đưa vào khoang thuyền để giám sát.
Lúc này, trên boong tàu, mọi thứ đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Lúc này, Tiêu Nhi mới khoác lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong hỏi han: “Vừa nãy anh không sao chứ?”
Hoắc Kiến Phong cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng lấy tay đè lại mái tóc đang bị gió đêm thổi cho rối tung của cô, dịu dàng lắc đầu: “Anh không sao, cuối cùng có thể đứng thẳng lưng mà nói chuyện rồi, tốt quá.
Anh rút cánh tay ra rồi giữ lấy bả vai cô, cả hai cùng quay đầu nhìn về phía đường chân trời phía đồng nơi giao nhau giữa mặt biển và bầu trời.
Một tia sáng ban mai yếu ớt đang nhô lên từ mặt biển, ánh sáng trắng nhàn nhạt dần ló rạng toạc màn đêm đen kịt. xé
Trời sáng rồi, hết thảy đều yên ổn rồi.