Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 543




Chương 543

Hai chân Kenny Đinh thất thểu giẫm lên boong tàu, tựa như anh ta mơ hồ không biết đêm nay là đêm nào.

Anh ta lắc đầu nguầy nguậy rồi lảo đảo tiến về phía trước, như thể có một giọng nói trong đầu đang không ngừng thúc giục anh tiến lên, tiến lên, tiến lên nữa..

Mọi người nhìn thấy bộ dạng của anh ta như vậy đều không khỏi trợn trừng mắt.

Người này quả đúng là ma quỷ của ma quỷ, loại thuốc khiến người bình thường ngủ mê man mất ba ngày thì đối với anh ta chỉ cần ba giờ đã tỉnh.

Nhân lúc mọi người đang mất tập trung, Đinh Thanh Thanh đột ngột vùng ra khỏi người đang khống chế cô ta, sau đó lập tức bò dậy khỏi mặt đất rồi lao thẳng đến đỡ lấy thân thể đang run lẩy bẩy của Kenny Đinh: “Bố, bố không sao chứ?”

Giọng nói trong trẻo tựa như từ xa vọng tới khiến Kenny Đinh ngơ ngác quay đầu lại, anh ta nhìn khuôn mặt đầy vẻ lo lắng trước mặt, thật lâu sau mới tỉnh táo lại: “Là Thanh Thanh sao?”

“Là con! Là con! Bố, bố thấy thế nào rồi?”

“Bố thấy thế nào là sao?” Kenny Đinh đầy nghi ngờ nhíu mày, như thể anh ta không hiểu tại sao

Đinh Thanh Thanh lại hỏi như vậy, sau đó lại bối rối ngẩng đầu lên nhìn chung quanh

Tất cả những người kia đều là những gương mặt quen thuộc, đều là những người đã xuất hiện trong bữa tiệc ăn mừng kia mà!

Ánh mắt Kenny Đinh quét qua từng người một, nhưng khi lướt qua vị trí giữa Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong thì cả người anh ta đột ngột cứng đờ.

Trong nháy mắt, đôi mắt đục ngầu của anh ta bỗng trở nên tinh tường, cả người như một con dã thú nổi điên đẩy phat Đinh Thanh Thanh ra, rồi đột ngột lao thẳng về phía đó. “Đảo của tôi? Đảo của tôi! Đảo của tôi! Sao lại trở thành thế này ?”

Anh ta phẫn nộ gầm lên, hai mắt lập tức trở nên đỏ quạch.

Hoắc Kiến Phong nhanh như chớp đã giơ tay kéo Tiêu Nhi, vững vàng bảo vệ cô trong lòng mình. Đinh Thanh Thanh không kịp đề phòng nên bị Kenny Đinh đấy một cái láo đảo ngã sấp xuống mặt đất, bộ dạng hồn xiêu phách lạc kia của Kenny Định khiến nước måt cô rơi lã chã.

Trong mắt Kenny Đinh lúc này chỉ còn lại hòn đáo với ánh lửa ngút trời và khói lửa cuồn cuộn kia, căn bản không thèm nhìn ai lấy một cái.

Con tàu hàng hải chở khách lao đi với tốc độ cực nhanh trên mặt biển, hình ảnh những hòn đảo ngoài xa càng lúc càng chìm xuống và nhỏ dần.

Kenny Đinh siết chặt lan can, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Thật lâu sau, anh ta mới yếu ớt buông ra, cả người chậm rãi ngồi phịch xuống đất bất động. “Đó là tâm huyết của tôi, đều là công sức mà tôi đã bỏ ra!” Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía đảo Thần Bí đang dần dần biến mất, buồn bã lẩm bẩm: “Là ai làm? Rốt cuộc là kẻ nào đã phá hủy tâm huyết cả đời này của tôi?”

Hận thù ồ ạt trào dâng trong lòng đã khiến bản chất tàn ác của Kenny Đinh lập tức bị phơi bày trắng trợn.

Anh ta đột nhiên bò dột dậy từ dưới đấy, ánh mắt đầy hung ác đảo qua từng người đang có mặt ở đó: “Là anh phải không? Hay là cô? Hay là toàn bộ các người!”

Ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh ta cuối cùng cũng khóa chặt trên người Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong.

Hồng Mẫn vừa nháy mắt ra hiệu thì một vài binh sĩ của nước Thanh Bạch đang đứng bên lan can lập tức ra tay với tốc độ nhanh như chớp, đè chặt Kenny Đinh ấn thẳng lên lan can.

Kenny Đinh cố hết sức giãy dụa nhưng vẫn không thoát ra được, hai mắt đỏ ngầu đầy bất mãn nhìn chòng chọc vào Hoắc Kiến Phong: “Chính là anh đúng không? Tại sao tôi đối xử với anh tốt như vậy, mà anh lại đối xử với tôi như vậy!”

Anh ta phẫn nộ gào thét: “Cho dù anh có đặt ra bất cứ yêu cầu gì thì tôi cũng đáp ứng vô điều kiện. Anh muốn đưa vợ mình đến, tôi để anh đưa đến. Tôi còn tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho anh, hy vọng có thể kéo dài mạng sống cho anh. Tôi giúp anh trở thành thiên tài, trở thành thần tượng, còn anh thì sao? Tại sao anh lại bày mưu tính kế với tôi?”

Hoắc Kiến Phong bình tĩnh nhìn anh ta, nhàn nhạt đáp lại: “Anh luôn tự cho mình là tốt bụng, thế mà lại luôn bị mọi người xa lánh.”

Kenny Đinh hơi ngơ ngác, ánh mắt anh ta rơi trên người Đinh Thanh Thanh đang ngồi phịch dưới đất không ngừng khóc, rồi lại quét qua hai người đàn ông anh tuấn cường tráng đang đứng bên cạnh, rồi lập tức hiểu ra mọi chuyện. “Tôi coi các người như khách quý, vậy mà các người lại tẩy não con gái tôi? Để con bé làm con rối cho các người, để nó làm người rải đá lót đường cho các người sao?”

Cả người Kenny Đinh hơi khung lại, đột nhiên anh ta không muốn vùng vẫy nữa, dáng vẻ suy sụp nhìn Hoắc Kiến Phong, hệt như một người phụ nữ bị tổn thương vì tình yêu: “Tôi tin tưởng anh là thế, tôi còn tính sau khi dự án này thành công sẽ đưa anh trở về đoàn tụ với gia đình, thậm chí tôi còn muốn chia sẻ dự án tuyệt vời này với anh mãi mãi… Nhưng tại sao anh lại phá hủy nó? Còn muốn phá hủy cả hòn đảo của tôi?” Vừa nói đến những chuyện đau lòng này, anh ta lại bật khóc hu hu như một đứa trẻ đầy yếu đuối và bất lực. Mọi người có mặt ở đó đều bối rối trước việc anh ta đột ngột lại òa khóc như vậy.

Hai binh sĩ đang ghìm chặt anh ta theo bản năng cũng buông lỏng tay.

Tuy nhiên, chính vào lúc này, đôi mắt của Kenny Đinh bỗng xẹt qua một tia hung ác. Anh ta đột ngột dùng sức vùng ra khói hai binh sĩ kia rồi lao về phía Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, đồng thời rút một con dao găm giấu ở sau lưng ra. “Cẩn thận!” Hồng Mẫn kinh hãi hét lên rồi nhanh chóng rút súng ở thắt lưng ra, nhưng đã không kịp nữa.

Trong nháy mắt, con dao găm của Kenny Đinh đã xé rách màn đêm rồi chuẩn xác nhằm xuống cổ của Hoắc Kiến Phong. “Không, không được bằn!” Đinh Thanh Thanh hét lên rồi bò nhổm dậy khỏi mặt đất, lao tới chẳn trước họng súng đen ngòm của Hồng Mẫn: “Tôi cầu xin các người, tôi cầu xin các người nể tình tôi đã làm cho các người bao nhiêu việc mà tha cho bố tôi, tôi cầu xin các người!”

Những người trên boong tàu đều đã rút súng ra. Chỉ trong nháy mắt đã có mười mấy họng súng nhằm vào đầu Kenny Đinh.

Đinh Thanh Thanh biết cô ta có thể chặn cái này, nhưng không thể chặn được cái kia, vậy nên cô ta chỉ có thể lần lượt cầu xin từng người một.