Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 54




Chương 54: Cuộc gọi cầu xin của Ôn Thanh Tuấn

Ông ta gọi vào lúc này thì không cần đoán già đoán non cũng biết ông ta định làm gì.

Ôn Thục Nhi cong môi lạnh lùng, nhất thời thay đổi thành vẻ mặt ngoan ngoãn, lo lắng trả lời điện thoại: “Con chào bố!” “Ngoan lắm.” Ôn Thanh Tuấn đáp lại một cách ngắn ngủi, giọng điệu chậm lại, nhưng vẫn lịch sự: “Thục Nhi, con là con gái ngoan của bố. Con giúp bố thả em gái ra ngoài, được không?” “Hứ, đến cả sự khách sáo qua loa còn không có sao? Còn đi thẳng vào vấn đề, đúng là chỉ coi Ôn Như Phương như bảo bối!” Ôn Thục Nhi trong lòng chế nhạo, nhưng lại ngoan ngoãn nói: ‘Bố, bố đang nói cái gì vậy? Sao con lại không hiểu?” Diễn! Ông cứ diễn đi! Ôn Thanh Tuấn nghiến răng vì căm hận, ông ta chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: “Tối hôm qua, có rất nhiều cảnh sát hình sự đến nhà, họ đã đưa em gái con đi. Cả nhà đã chờ đợi cả đêm và rất lâu, cũng đã tìm luật sư.

Cũng đã đi nhờ cậy vào mối quan hệ của rất nhiều bên, nhưng cảnh sát hình sự không buông tha cho bất cứ ai. Lúc này, cả nhà mới biết rằng đã có một vụ việc lớn xảy ra trong gia đình nhà họ Hoắc vào đêm qua. Không chỉ Như Phương mà cả Vân Hạo cũng bị bắt.

“Ồ, chính là như vậy sao!” Ôn Thục Nhi kinh ngạc đáp một tiếng, không nói gì thêm.

Ôn Thanh Tuấn nắm chặt tay cầm điện thoại, trong lòng chửi bới: “Con nhóc đáng chết!” Nghĩ đến địa vị hiện tại của Ôn Thục Nhị, ông ta phải nén giận, giả vờ nghẹn ngào: “Thục Nhi, hãy coi như bố đang cầu xin con đi. Con hãy thuyết phục nhà họ Hoắc, thả Như Phương và Vân Hạo ra đi. Như Phương chưa bao giờ phải chịu khổ từ khi còn nhỏ.

Con bé không quen sống ở những nơi như nhà tù. ” “Dù sao con bé cũng là em gái của con, con bé còn nhỏ như vậy, làm sao mà biết được? Những chuyện đó nhất định không phải con bé làm. Con là người thân của con bé, bây giờ là cháu dâu yêu quý nhất của bà cụ Hoắc, lời nói của con nhất định sẽ có tác dụng. Chúng ta là một gia đình, con hãy giúp bố, giúp gia đình này, được chứ?” Ôn Thục Nhi không bật loa ngoài, Lê Việt Bách vểnh tai vừa vặn nghe được vài câu, không khỏi trợn mắt.

Còn không thấy xấu hổ khi nói rằng chúng ta là một gia đình sao.

Quả nhiên, đây là con người vô liêm sỉ nhất trần đời! Ôn Thục Nhi không trả lời câu hỏi, giọng điệu ngơ ngác và bối rối: “Bố, con không hiểu. Nếu họ bị cảnh sát hình sự bắt, vậy không phải nên đi hỏi cảnh sát hình sự sao? Tối qua con nghe họ nói rằng đó là vì Vân Hạo đã hại con, nhưng không ai nói tới Như Phương, tại sao bọn họ lại bắt Như Phương? Như Phương đã làm gì vậy? ” Tại sao? Tại sao? Mình cũng muốn biết tại sao! Ôn Thanh Tuấn gần như phát điên.

Ông ta nhéo nhéo cánh tay, kìm nén tức giận, ấm áp dỗ dành: “Thục Nhi, cụ thể chuyện gì đã xảy ra, hiện tại bố cũng không rõ. Tóm lại con đừng lo lắng nhiều như vậy, bây giờ hãy đi bảo bà cụ Hoắc thả em gái con và Vân Hạo ra là được. Bao nhiêu năm rồi, bố chưa bao giờ mở miệng cầu xin con.

Lần này, hãy coi như bố đang cầu xin con và bố nợ con ân tình này, được không? ” “Vâng ạ, nếu vậy thì con sẽ cố gắng hết sức?” Ôn Thục Nhi ngập ngừng nói.

“Chà, bố biết rằng Thục Nhi của nhà ta là đứa trẻ ngoan nhất mà” Ôn Thanh Tuấn nhanh chóng nịnh nọt.

Ôn Thục Nhi chế nhạo, giọng điệu ngoan ngoãn: “Vậy thì con đi ngay đây, tạm biệt bố!” Lời vừa dứt, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Lê Việt Bách nhìn màn hình tối lại, lập tức lặp lại giọng điệu của Ôn Thanh Tuấn: “Thục Nhi của nhà ta là đứa trẻ ngoan nhất mà…” Chưa nói hết câu, anh ta không kìm nổi đè cổ họng xuống nôn khan: “Thật kinh tởm! Tôi suýt chút nữa đã nôn luôn bữa sáng ral Không phải cậu thật sự muốn cầu xin giúp bọn họ đấy chứ?” “Cậu đoán xem?” Ôn Thục Nhi liếc anh ta một cái rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.

Lê Việt Bách cứng họng: “Sao tôi biết được? Cậu lúc nào cũng nói một đằng, xằng một nẻo, vừa rồi còn giở trò lương tâm trỗi dậy nữa chứi” “Chị đây nói thôi, chứ chưa chắc đã làm đâu à nha.” Ôn Thục Nhi liếc anh ta một cái, quăng túi xách lên vai rồi bước đi.

Tập đoàn Hoắc Kiến.

Ngô Đức Cường vừa mới đẩy Hoắc Kiến Phong ra khỏi cổng công ty, đứng đợi xe bên đường, nhưng đã bị một đám phóng viên đông đúc không biết từ đâu vây lấy.

Các loại máy ảnh máy ghi hình, đủ loại bút ghi âm, trực tiếp giơ trước mặt hai người họ.

“Cậu ba nhà họ Hoäc, chân của anh đã nhiều năm như vậy không lành được, không phải là sẽ bị tàn tật suốt đời đó chứ?” “Cậu ba nhà họ Hoắc, nghe nói anh lấy con gái nhà họ Ôn là để xung hỉ. Tin đồn là thật sao?” “Cậu ba nhà họ Hoắc, chuyện xung hỉ này là anh tin tưởng nên mới sắp đặt, hay là bị ép lấy không thể từ chối được? Suy cho cùng xuất thân và tướng mạo của cô Ôn không hề xứng đôi với anh. Anh có thể giải thích một chút không?” Nhìn thấy vậy, Ngô Đức Cường vội vàng kéo xe lăn lùi lại hai bước, nhưng mấy phóng viên đô con lập tức chặn đường bọn họ.