Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 539




Chương 539

Ngay lúc này, Đinh Thanh Thanh và Peter Hoàng gạt đám đông sang một bên, chậm rãi đi lên trên buc.

Đinh Thanh Thanh đứng trước mặt Kenny Đinh, mim cười và cung kính nói: “Bổ ơi, đây là quà con tặng cho bố. Tất cả số pháo hoa này đều do con tự tay thiết kế và giám sát sản xuất, dùng để chúc mừng bố đã thành công, từ nay trở đi không còn đối thủ.”

“Ô?” Kenny Đinh nhướng mày, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên nhìn về phía Peter Hoàng ở bên cạnh. Anh ta lập tức gật đầu xác nhận, đáp: “Em làm chứng, tất cả mọi chuyện đều là do Thanh Thanh một tay xử lí, tự thân vận động.”

“Tốt, tốt lâm. Thanh Thanh nhà chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi.” Kenny Đinh nâng tay lên, thân thiết vỗ vỗ bả vai của Đinh Thanh Thanh.

Hai mất Đinh Thanh Thanh loé lên, sau lại nhanh chóng kiên định trở lại, nũng nịu nói: “Bổ ơi, bố có thích không?”

“Thích, thích lắm. Bố cực kỳ thích luôn đó!” Kenny Đinh cười ha ha.

Đinh Thanh Thanh nhếch môi cười, nói: “Tí nữa còn có một bất ngờ lớn hơn dành cho bố đó!”

“Ö?” Tâm trạng Kenny Đinh đang rất vui vẻ, trên gương mặt ngạc nhiên còn lộ ra vẻ ôn hoà.

Anh ta vừa dứt lời, trên bầu trời đã nở rộ một chùm pháo hoa xinh đẹp. Chùm pháo hoa chói lọi loé lên một cái rồi biến mất, theo mùi khói thuốc súng tản ra, trong không khí tràn ngập hương hoa thanh nhã. Hai cánh mũi của Kenny Đinh giật giật, biểu tình trên mặt anh ta bỗng nhiên cứng đờ lại. “Đây, đây là mùi hoa đinh hương đúng không?” Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Đinh Thanh Thanh.

Đinh Thanh Thanh nặng nề gật đầu, nước mắt long lanh cũng tràn ra khỏi hốc mắt: “Đúng vậy, đây là mùi hoa đinh hương mà bố thích nhất, cũng là mùi hương mà mẹ thích nhất.”

Nhớ đến dung mạo xinh đẹp lại dịu dàng kia, rõ ràng là một người yếu đuối nhát gan, thế mà chẳng hề sợ hãi sống chết theo mình nối loạn, nhớ đến người phụ nữ vẫn luôn âm thầm ủng hộ sau lưng mình, vành mắt Kenny Đinh đó ứng hết cả lên.

Anh ta đặt tay lên vai Đinh Thanh Thanh, mạnh mẽ xoa nắn mấy cái, nói: “Con gái ngoan, con thật có lòng. Mặc dù mẹ con không thể cùng chúng ta chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này, nhưng sau này bổ nhất định sẽ mang tất cả hình ảnh của các tư liệu đến trước mộ của mẹ con và chiếu lại cho cô ấy xem, để cô ấy nhìn thấy thành tựu ngày hôm nay của bố, cũng thấy được sự trưởng thành của con.”

Đinh Thanh Thanh nước mắt lưng tròng, cô ta nằm tay Kenny Đinh, trịnh trọng gật đầu.

Bỗng nhiên, Kenny Đinh dường như nhớ ra cái gì đó, anh ta nghiêng đầu sang nói với Hoắc Kiến Phong vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh rằng: “Anh Hoắc, có còn đạn pháo hoa không? Tôi có địa chỉ IP chỗ nghĩa trang của vợ tôi này, chúng ta có thể bắn mấy cái pháo hoa ngay trên nghĩa trang của cô ấy được không? Để cô ấy cũng được tận mắt nhìn thấy thành công của chúng ta.

Hoắc Kiến Phong giật mình, chợt cười nhạt một tiếng, đáp: “Chỉ cần anh có thể xác định được địa chỉ IP thì tất nhiên là có thể rồi.”

Kenny Đinh buông Đinh Thanh Thanh ra, nhanh chóng lau nước mắt đọng trên khóe mắt đi, nói: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu luôn di!”

Anh ta nóng lòng đứng trước siêu máy tính, ánh mắt hưng phẩn nhìn cái nút khởi động màu đỏ.

Những người ở dưới khán đài đang ăn mừng trong bầu không khí thoang thoảng hương hoa. Thấy trên bục lại có động tĩnh khác, bọn họ nhanh chóng tụ lại đây, mong chờ một cảnh tượng hoành tráng diễn ra thêm lần nữa.

Hoắc Kiến Phong đứng trước siêu máy tính, nhanh chóng thiết lập lại thông số cho đường đạn, sau một thời gian ngắn điều chinh, hệ thống nhanh chóng khôi phục lại màn hình như cũ, thanh địa chỉ IP hiện lên.

Anh lùi sang một bên, lễ phép dùng tay ra dấu xin mời.

Kenny Đinh đã từng thao tác qua rất nhiều lần, quen cửa quen nẻo mà nhập địa chỉ IP vào.

Nhưng lần này không hề giống những lần đã diễn ra trước đó, anh ta cẩn thận từng li từng tí kiểm tra lại thật kĩ càng, sau đó mới trịnh trọng nói với Hoắc Kiến Phong: “Anh Hoắc, có thể thực hiện được rồi.”

Hoắc Kiến Phong kiểm tra lại địa chi, lại xác nhận lần nữa thông số hệ thống không xuất hiện vấn đề, lúc này mới nhấn xuống công tắc.

Chẳng mấy chốc, bản đồ trên màn hình bắt đầu có thay đổi, từ thô ráp đến tinh tế, từ xa cho đến gần, một nghĩa trang thanh tĩnh ẩn mình giữa non xanh nước biếc hiện ra.

Nhìn khuôn mặt thanh tú trên tấm ảnh đen trắng kia, nước mắt lăn dài trên hai gò má của Kenny Đinh, anh ta không kim lòng noi mà thì thầm gọi: “Tuyết Vũ.”

Đồng tử của Đinh Thanh Thanh bỗng nhiên co rút lại, nước mắt trào ra, cô ta yên lặng quay lưng lại, âm thầm siết chặt hai nằm tay.

Hoắc Kiến Phong thiết lập ổn thỏa mọi thứ, có ý cổ vũ mà vỗ vỗ bả vai Kenny Đinh, im lặng lùi sang một bên.

Kenny Đinh tỉnh táo trở lại, nhìn hai nút bấm màu đỏ kia, tâm tình còn kích động hơn so với lân thử nghiệm đầu tiên.

Tay anh ta run run lướt qua hai cái nút bấm kia, giống như đang vuốt ve một báu vật quý giá nào đó, một lát sau mới trịnh trọng đè tay xuống.

Cũng giống như lần trước, đạn pháo hoa từ dưới mặt biển bay vút lên trời, nhằm thång muc tiêu mà bay đi.

Nhìn ngọn lửa thiêu đốt bay xẹt qua đường chân trời u tối, Kenny Đinh đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cơ thể anh ta hơi láo đảo, Đinh Thanh Thanh bước lên phía trước đỡ lấy anh ta: “Bố ơi, bố làm sao vậy?”

Peter Hoàng thấy thế cũng vội vàng bước qua hỗ trợ. Nhưng anh ta còn chưa kịp chạm tay vào người Kenny Đinh thì đã thấy hoa cả mắt, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Mọi người dưới khán đài đầu tiên là giật cả mình, sau đó mỗi người đều cảm nhận được cảm giác hoa mắt chóng mặt, sau đó từng người một toàn thân mất hết sức lực ngã xuống.

Ngay sau đó, hầu như tất cả mọi người có mặt đều xiu ngang xiu dọc năm đầy trên mặt đất, chí còn lại nhóm người của Đinh Thanh Thanh, Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong cùng với những người máy không có cảm giác với thuốc mê là đang còn đứng vững.

Đinh Thanh Thanh buông Kenny Đinh xuống mặt đất, lập tức nói với đám người Hồng Mẫn: “Nhanh lên, kiểm tra từng người, phải đảm bảo bọn họ sẽ không tỉnh lại giữa chừng đó.”

Tiêu Nhi vỗn di đứng khuất sau đám người, lúc này cô mới chậm rãi đi lên phía trước, bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, không cần kiểm tra đâu, tôi đã dùng đủ lượng thuốc mê rồi. Chỉ cần ngửi vào thì đảm bảo bọn họ sẽ mê man ba ngày ba đêm, dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không tinh lại được đâu, trừ khi tôi tự tay tiêm thuốc giải cho bọn họ. Bởi vậy, tiếp theo đây mọi người chỉ cần nhanh chóng hành động, xử lí tốt những người này, sau đó rời khỏi đây là được.”

Vẻ mặt Đinh Thanh Thanh có chút kinh ngạc, nhưng từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghi ngờ lời Tiêu Nhi nói cả, vì vậy lập tức dặn dò mọi người: “Được rồi, các người cứ theo lời cô Tiêu mà làm, khổng chế hết bọn họ lại cho tôi.”

“Rõ.”

Đám người đồng thanh nhất tri, đang định bắt tay vào việc thì bỗng thấy những người máy thông minh ban nãy còn đứng trơ như tượng gỗ đột nhiên chuyển động.