Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 53




Chương 53 Không nên mềm lòng với kẻ xấu

“Chậc chậc chậc chậc chậc! Kiến Phong nhà tôi!” Lê Việt Bách nhấn mạnh điểm quan trọng, híp mắt: “Ôn Thục Nhi, không phải là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén rồi chứ?” “Bén cái đầu cậu!!” Ôn Thục Nhi vỗ võ đầu anh ta.

Khi nhìn xuống, khóe miệng lại nở một nụ cười.

Lê Việt Bách thở dài, trở nên nghiêm túc: “Nghe nói người có tài được yêu mến thì sẽ dễ bị người khác đố ky đấy. Cậu đánh bại Hoäc Vân Hạo nhanh như vậy, cho dù không khiến bọn họ cảnh giác thì cũng sẽ gây thêm kẻ thù. Cậu không sợ sao?” “Sợ, đương nhiên là tôi có sợ.” Ôn Thục Nhi tháo kính gọng đen đặt xuống máy vi tính, cúi đầu bình thản nói: “Nhưng tôi còn sợ ban đêm nằm mơ thấy mẹ tôi, mơ thấy mặt mũi phờ phạc của bà, mơ thấy bà ấy liều mạng nhảy xuống biển. Tôi đưa tay ra, nhưng tôi không thể với tới chỗ bà ấy; tôi muốn túm lấy bà ấy, nhưng tôi không thể làm được dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa… Tôi chỉ có thể nhìn bà ấy bước từng bước từng bước xuống vực sâu… ” Thấy cô đang có tâm trạng không tốt, Lê Việt Bách vội ngắt lời an ủi: “Này, cậu đừng như thế này. Dì đã thấy sự vất vả của cậu bao năm qua rồi.” Anh ta kéo khăn mặt khô treo trên tủ đưa cho cô: “Cậu đừng buồn. Bây giờ ngay cả bậc thầy không quen biết cũng giúp chúng ta, chúng ta nhất định có thể báo thù cho dì.” “Ừm” Ôn Thục Nhi buồn rầu trả lời.

Nhìn thấy thứ gì đó được đưa qua, cô tự nhiên đưa tay ra bắt.

Nhìn thấy đó là khăn mặt, cô theo thói quen lau nó lên mặt.

Sắp chạm tới mặt, Ôn Thục Nhi mới phản ứng lại, ném khăn mặt lên bàn một cái “bốp”: “Này, hôi quá đi!” “Vãi thật, cậu lại vứt bỏ lòng tốt của tôi ư!” Lê Việt Bách đau khổ ấn ngực, “Cậu có còn lương tâm không?” Ôn Thục Nhi nhìn chăm chằm anh ta giả bộ chớp chớp mắt, “Lương tâm là cái gì? Tôi có ăn được không?” Nói xong, cô ấy không kìm được bản thân, bật cười trước.

Thấy cô không còn buồn nữa, Lê Việt Bách bật cười.

Hai người cười đủ rồi, Lê Việt Bách nghiêm túc nói: “Hoắc Vân hạo chắc chỉ bị nhốt mấy ngày, lần này cậu chỉ bỏ qua cho nhà họ Ôn như vậy sao?” Ôn Thục Nhi lạnh lùng cong môi: “Cậu cho rằng tôi giống người tốt như vậy ư?” Lê Việt Bách trịnh trọng nhìn cô từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên hai lần, học từ những thuật sĩ giang hồ trên TV, vuốt ve bộ râu vốn dĩ không tồn tại: “Cô gái, tâm sinh tướng. Nhìn tướng mạo cô, nội tâm cô kiên định, nhất định là nhân vật vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn độc ác. ” Diễn xuất này thực sự rất tệ! Ôn Thục Nhi cong môi chán ghét: “Xem ra cậu còn có chút mắt nhìn người đấy.” “Hứ” Lâ Việt Bách không cam lòng mà đứng thẳng dậy: “Có điều, cậu tối hôm qua xử lý Hoắc Vân Hạo như vậy, cậu thật sự không lo lắng nhà họ Hoắc sẽ nghi ngờ mình sao? Những người đó không phải dạng vừa, cũng không dễ lừa gạt giống giáo viên và học sinh trong trường học đâu.” Ôn Thục Nhi không khỏi thở dài: “Tôi không quan tâm có lừa gạt được bọn họ hay không. Tôi chỉ cảm thấy thật có lỗi với bà nội.

Bà nội là người tốt, nhưng tôi lại giả danh sư thầy để nói dối bà. Bà thật sự không nghi ngờ dù chỉ một lời.” “Ôi trời! Trời đất ạ!” Lê Việt Bách khoa trương đứng lên, xoay người quay lại hai lần: “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Không ngờ khi Lê Việt Bách tôi còn sống, tôi còn có thể nhìn thấy chút lương tâm còn sót lại của cậu! Cậu có vấn đề gì rồi sao?” Ôn Thục Nhi lạnh lùng liếc cậu ta một cái.

Lê Việt Bách vẫn chưa thỏa chí, đưa tay xác nhận Ôn Thục Nhi không sốt, nói tiếp: “Cậu 5 tuổi bắt rắn, 6 tuổi ăn bọ cạp; 7 tuổi, cậu dám dùng dao uy hiếp thằng bé đã bắt nạt mình còn thành công đổ tội cho tôi…

Năm 12 tuổi, cậu đã bỏ một con rắn độc vào cặp sách của một cậu bé học lớp trên mình vì đã mắng cậu là đồ xấu xí, điều này khiến cậu ta sợ đến mức mắc chứng động kinh…

Bây giờ cậu còn giở trò lương tâm trỗi dậy với tôi? Cậu… ” “Câm miệng!” Ôn Thục Nhi nắm lấy khăn mặt trên bàn, đứng dậy trực tiếp chặn miệng Lê Việt Bách, hung hăng nói: “Lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện nên mới vậy, cậu đừng hòng bêu xấu tôi!” “Hừ.

Lê Việt Bách gật đầu, đẩy tay cô ra, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ừ, đúng vậy đúng vậy, hiện tại cậu cũng hiểu chuyện rồi, nên mới để bọ cạp độc cắn em gái của mình!” “Hừ, điều này hoàn toàn khác.” Ôn Thục Nhi trừng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc: ‘Đối với kẻ xấu, nếu mềm lòng là tự đào mồ chôn mình! Trên thế giới này có kẻ yếu kẻ mạnh, nếu không muốn bị kẻ khác ức hiếp, thì phải chuẩn bị tinh thần tranh đoạt mọi lúc, mọi nơi, phải đứng vững và sống cho tốt! ” Đôi mắt cô rực cháy, như hai đốm lửa bùng cháy, bùng lên sức chiến đấu ngoạn mục.

Lê Việt Bách ngây ra, gần như chuẩn bị vỗ tay.

Chuông điện thoại vang lên, đột nhiên vang lên rất giục giã.

Đó là điện thoại của Ôn Thục Nhi.

Cô lấy điện thoại ra xem, bên trên hiện lên dòng chữ Cặn Bã số 1.

Ôn Thanh Tuấn!