Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 50




Chương 50: Hacker anh Tam Thạch

Hoäc Kiến Phong không biết làm sao, trấn an nói: “Cô yên tâm đi, từ trước đến nay bà nội không phải là người hai mặt đâu. Nếu như ngay trước mặt mọi người mà nói rằng thích cô thì đó chính là thật sự thích cô, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, bà nội cũng sẽ hết lòng bảo vệ cô.” Ôn Thục Nhi khoa trương vỗ ngực, chân mày hơi giãn ra: “A, vậy thì quá tốt rồi.” Dường như cô nhớ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên nói: “Vậy bà nội nói rằng sẽ công bố chuyện kết hôn của chúng ta ra ngoài, anh cứ đồng ý như vậy sao?” Hoắc Kiến Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, cô không đồng ý à?” Ôn Thục Nhi lắc đầu, lại cảm thấy không đúng nên vội vàng gật đầu: “Không đồng ý.” Ánh mắt người đàn ông hơi lạnh xuống, trong lòng thầm gợn sóng.

Ôn Thục Nhi không đợi anh mở miệng đã tự nhiên giải thích: “Tôi biết anh đã có người phụ nữ mà mình thích rồi, nếu như chuyện của chúng ta bị mọi người biết được thì sau này khi cô ấy trở lại, anh phải làm sao đây? Nếu như chúng ta cứ giống như bây giờ vậy thì người khác cũng sẽ không biết anh đã kết hôn, sau này cô ấy có trở lại thì các người có thể ở bên nhau một lần nữa rồi.” Hoắc Kiến Phong cau mày, nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô: “Cô hy vọng chồng mình bị người phụ nữ khác đưa đi như vậy sao?” Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm.

Ôn Thục Nhi cảm giác được một sự áp bức vô hình, thế nhưng nét mặt vẫn thản nhiên cười cười: “Tôi đã nói rồi, Kiến Phong đã cứu mạng tôi thì bây giờ mạng của tôi sẽ là của anh. Đương nhiên là anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, tất cả đều phải lấy anh làm tiêu chuẩn. Nếu như đã biết anh có người mình thích thì tôi làm sao có thể không tác thành cho anh chứ?” Ánh mắt cô vô cùng trong suốt, từng câu từng chữ đều nghĩ cho anh.

Trong lòng Hoắc Kiến Phong dâng lên một chút nóng nảy khó hiểu: “Cô đi ngủ trước đi, tôi còn có tài liệu cần phải xử lý.” Anh lạnh lùng quay đầu, khởi động xe lăn rời đi.

“À” Ôn Thục Nhi khéo léo gật đầu, đứng dậy đưa mắt nhìn anh rời đi, sau đó lại ngọt ngào dặn dò: “Anh xử lý xong thì trở lại nghỉ ngơi nhé, đừng thức đêm đấy.” Sống lưng người đàn ông khẽ cứng đờ lại, thế nhưng động tác vẫn như cũ, nhanh chóng biến mất ở cửa.

Ôn Thục Nhi nhìn theo bóng lưng anh, ngáp một cái rồi nhét người vào trong chăn.

Hôm sau, tại trường học.

Theo thường lệ, tài xế lái xe đến trước trường học rồi cung kính nói: “Cô chủ, đã đến rồi ạ” Ôn Thục Nhi ngáp dài, sau đó mới ngồi dậy nhìn ra bên ngoài: “Cảm ơn.” Đêm qua, Hoäc Kiến Phong bận rộn đến gần rạng sáng mới trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Cô chờ anh ngủ say, sau đó châm kim xong cho anh mới lên giường, chỉ vừa mê mang được một lúc thì trời đã sáng.

Ôn Thục Nhi vỗ võ mặt, xốc lại tinh thần rồi xuống xe.

Vừa mới đứng yên bên ngoài xe, cô đã bị một đoàn người ở trước cửa làm hoảng sợ hết hồn: “Á, sao hôm nay lại có nhiều người như vậy?” Các bạn học tụ năm tụ ba đứng chung một chỗ, trong tay còn cầm đồ ăn sáng, có người cầm nước ngọt hạt dưa nữa…

Dáng vẻ của bọn họ đều là nhìn đông nhìn tây, hoàn toàn là kiểu hóng hớt chuyện.

“Chẳng lẽ hôm nay trường học có nhân vật tai to mặt lớn nào đến sao?” Ôn Thục Nhi thầm nghi ngờ.

Đang chuẩn bị lên lầu thì lại nhìn thấy có hai nữ sinh đang lén lút nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vừa tò mò lại vừa khinh thường.

Cô nhìn sang, hai nữ sinh kia lập tức quay đầu thật nhanh giả vờ nói chuyện với những người bên cạnh.

“Cái quỷ gì vậy?” Ôn Thục Nhi cau mày, còn chưa suy nghĩ ra thì đã thấy càng nhiều người nhìn đến mình hơn, đi kèm với những tiếng bàn luận xôn xao.

“Là cô ta, chính là cô ta đấy, xấu xí giống y như trong hình vậy.” “Đúng vậy, xấu như vậy còn dám ra đây gặp người nữa, thật là không biết xấu hổ mà.” Ôn Thục Nhi lập tức ý thức được chuyện này chắc chắn có liên quan đến mình.

Cô bình tĩnh cúi đầu xuống, tăng nhanh bước chân, chỉ đi vài bước đã vào trong trường học.

Bên trong lầu học, các bạn đã bớt bàn tán một chút.

Nhưng từ bên ngoài đi vào phòng học, Ôn Thục Nhi vẫn cảm thấy có không ít ánh mắt đang tụ tập trên mặt mình.

Khoảng cách ngắn ngủi, bỗng nhiên lại trở nên dài đăng đẳng.

Đi học nhiều năm như vậy, cô đã sớm tập thói quen trở thành người vô hình. Thế nhưng bây giờ đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, thật sự không thể thích ứng kịp mà.

Ôn Thục Nhi nhắm mắt đi tới cửa phòng học, vừa gương mắt lên đã nhìn thấy Triệu Thanh Xuân.

Nhìn thấy Ôn Thục Nhi, ánh mắt Triệu Thanh Xuân có thể trực tiếp muốn phun ra lửa.

Ôn Thục Nhi cảm thấy không ổn, trên mặt lập tức nở nụ cười mừng rỡ: “Chào buổi sáng Thanh Xuân!” “Chào cái rắm, bà chờ cậu mấy tiếng rồi đấy” Triệu Thanh Xuân cắn răng nghiến lợi nói.

“Hả?” Ôn Thục Nhi giật mình trợn to hai mắt: “Đồng hồ của cậu hư rồi sao? Đến trường học sớm như vậy?” “Hư cái đầu cậu ấy, có hư cũng không hư bằng cậu.” Triệu Thanh Xuân hung dữ vừa nói vừa bắt lấy cánh tay của Ôn Thục Nhị, trực tiếp kéo cô đi ra ngoài.

“Thanh Xuân, cậu sao vậy? Cậu muốn làm gì thế? Ai da, cậu chậm một chút, tôi bị bệnh nặng mới khỏi đấy…” Ôn Thục Nhi giả vờ giấy giụa hai cái, đi theo cô ấy ra ngoài.

Trên sân thượng trống trải, gió lạnh gào rít không ngừng.

Triệu Thanh Xuân thở phì phò hất Ôn Thục Nhi ra, chất vấn: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói bệnh nặng mới khỏi nữa hả? Có phải ở trong phòng bệnh cậu đã từng nói sau này sẽ không lừa gạt tôi nữa, chuyện gì cũng sẽ không lừa gạt tôi đúng không? Tại sao vừa quay người đi, cậu lại lừa tôi rồi?” “Tôi lừa gạt cậu, lừa cậu lúc nào chứ?” Ôn Thục Nhi kinh ngạc cau mày.

“Giả vờ, cậu tiếp tục giả vờ đi.” Triệu Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào cô, lấy điện thoại ra, lướt tựa đề trên facebook rồi ném cho cô: “Cậu tự mình nhìn đi, có chứng cứ đấy.” Ôn Thục Nhi luống cuống tay chân nhận lấy điện thoại di động.

Mở tin tức bất ngờ kia lên, tin nóng nhất chính là cậu ba “thê thảm” nhất của nhà họ Hoắc chung tình với người “đẹp” nhất nhà họ Ôn! Ánh mắt Ôn Thục Nhi hơi tối xuống, nhưng chỉ trong chớp mắt cô lập tức khôi phục dáng vẻ u mê, nghi ngờ mở nội dung bên trong ra.

Toàn là những chuyện bịa đặt về cô và Hoắc Kiến Phong.

Ngoài mặt thì công khai nói rằng chuyện hai người kết hôn là chuyện mừng nhưng trên thực tế, từng câu từng chữ đều hiện vẻ giễu cợt.

Đáng hận nhất chính là tấm hình Hoắc Kiến Phong mặc quần áo bệnh nhân, gương mặt lạnh lùng ngồi trên xe lăn.

Mái tóc dài hơi rối tung, bả vai thấp xuống, cả người không hề có chút huyết sắc.

Bất luận từ bề ngoài hay khí chất, đều mang theo một chút tang thương nhàn nhạt.

Hơn nữa trông dáng vẻ giống như là hình ảnh của mấy năm trước…

Rõ ràng cho thấy đây là lúc Hoắc Kiến Phong năm viện trị liệu đã bị người khác chụp được.

Ngón tay Ôn Thục Nhi cầm điện thoại không tự chủ được mà siết chặt lại, trong lòng thầm tức giận: “Tốt nhất mày nên cầu nguyện đừng để cho tao bắt được, nếu không tao nhất định sẽ khiến cho nửa đời sau của mày không thể sống yên.” Cô cố gắng đè nén sự tức giận tận đáy lòng xuống, tiếp tục xem.

Ngay lập tức, mấy tấm hình của cô cũng bị đưa ra ánh sáng.

Bộ quần áo rộng thùng thình, đôi mắt đờ đẫn, trống rỗng vô thần, gương mặt trẻ trung đầy mụn không ngừng hiện lên…

văn Chương của bọn nhà báo đã đến hồi kết, còn cố ý khen ngợi cô và Hoắc Kiến Phong là một đôi trai “tài” gái “sắc”, ông trời tác hợp.

Gần như phía dưới phần bình luận đã không thể kiểm soát lại được.

Những bình luận không ngừng tăng lên theo cấp số nhân, tất cả đều là lời cười nhạo.

“Cái gì mà trai tài gái sắc chứ, tôi thấy là trai tàn nữ xấu thì mới đúng.” “Chính xác là ông trời tác hợp, dù sao thì tổ hợp chướng mắt này cũng vô cùng hiếm có mà, ha ha hai” Trong hàng nghìn câu trả lời, trong đó còn có người công bố ra bối cảnh, đào sâu vào khoảng thời gian Hoắc Kiến Phong bị tai nạn, sổ khám bệnh ghi rằng suốt đời tàn phế,… Kể cả lai lịch cả đời của Ôn Thục Nhị, thành tích lúc đi học cũng bị công khai toàn bộ.

Khó trách vừa rồi khi đến trường lại có nhiều người đứng ở cửa như vậy, tất cả đều đến xem trò cười là cô đây.

Ôn Thục Nhi hít sâu một hơi, đưa điện thoại di động lại cho Triệu Thanh Xuân: “Cái này là ai đăng lên vậy?” “Làm sao tôi biết chứ.” Triệu Thanh Xuân tức giận nhận lấy điện thoại di động, nhìn gương mặt tràn đầy mơ màng của cô thì giọng nói mới hòa hoãn được đôi chút: “Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc những chuyện này có phải là thật hay không! Cậu không phải chỉ có ông ngoại bà ngoại mà còn có bố nữa, đúng không?” Vành mắt Ôn Thục Nhi ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh Xuân: “Nói nhảm! Tôi cũng không phải được sinh sản vô tính, đương nhiên là có bố rồi.” Cô dừng một chút, lại bổ sung: “Chỉ là ông ta là người bố về mặt sinh vật học mà thôi, tôi không có ý định nhận ông ta.” Triệu Thanh Xuân ngẩn ra.

Biết nhau mấy năm, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Ôn Thục Nhi tức giận như vậy.

Trên thế giới này, còn có người không cần bố mẹ sao? Nếu như có thì đó nhất định là một câu chuyện rất đau lòng chua xót.

Nghĩ đến đây, cơn giận dữ của Triệu Thanh Xuân cũng giảm xuống, mềm giọng nói: “Bây giờ chuyện này đã làm ầm lên như Vậy, vượt qua phạm vi năng lực mà chúng ta có thể giải quyết rồi. Hay là cậu mau chóng gọi điện thoại cho chồng của cậu để anh ấy nghĩ cách làm giảm tin nóng này xuống trước đi.” “Ừm ừm” Ôn Thục Nhi rũ mắt, khẽ gật đầu: “Cậu đi xuống dưới học trước đi, tôi lập tức sẽ gọi điện thoại cho Kiến Phong.” Triệu Thanh Xuân không yên tâm: “Tôi ở bên cạnh cậu, sẵn tiện trông chừng luôn.” “Không cần, tự tôi có thể mà” Trùng hợp chuông báo vào học lại vang lên, Ôn Thục Nhi vội vàng đẩy Triệu Thanh Xuân trở về: “Cậu nhớ ghi chép đầy đủ bài đấy, một lát nữa cho tôi mượn chép lại nhé. Cậu cũng biết đầu óc của tôi chậm chạp mà, sơ xuất một chút là sẽ không đủ điểm qua môn.” Triệu Thanh Xuân rơi vào tình thế khó xử, phiền não giậm chân: “Vậy cũng được, cậu nói chuyện với anh ấy cho đàng hoàng đi, đừng quá phiền muộn. Yên tâm nhé, cho dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu.” “Ừm ừm” Ôn Thục Nhi cảm kích gật đầu: “Chị em tốt, cảm ơn cậu!” Triệu Thanh Xuân liếc nhìn cô: “Chị em tốt, không cần cảm ơn Cô ấy đi ra mấy bước, sau đó lại nghiêng đầu bổ sung nói: “Còn cái tên đê tiện nào gửi mấy thứ này thì chúng ta cũng không thể bỏ qua được, chờ đến khi tin này không còn âm ĩnữa thì chúng ta sẽ nghĩ cách bắt người đó ra, lột da rút gân.” “Ừm ừm” Ôn Thục Nhi gật đầu, ánh mắt hiện lên chút ấm áp.

Chắc chắn Triệu Thanh Xuân đã xuống lầu, Ôn Thục Nhi mới khóa kỹ cánh cửa sân thượng lại, sau đó lấy điện thoại di động ra.

Cô không gọi cho Hoắc Kiến Phong mà lại trực tiếp gọi cho Lê Việt Bách.

Điện thoại vang lên nhiều lần, bên kia mới truyền đến giọng nam ngáp ngắn ngáp dài: “Alo, mới sáng sớm đã làm phiền giấc ngủ của ông đây.” “Giờ này mà còn ở nhà ngủ ngủ, cậu cảm thấy ba ngày rồi mẹ cậu không đánh cậu nên buồn đúng không?” Ôn Thục Nhi nhắm hai mắt lại, cố gắng đè nén sự tức giận: “Cậu mau chóng thức dậy cho tôi, xem thử tin nóng ngày hôm nay là có chuyện gì.” Lê Việt Bách ngáp một cái, lười biếng trở mình liên tục: “Chị hai ơi, tối hôm qua tôi bị mấy cô em bạn học kéo đi karaoke uống hơi nhiều, cầu xin cậu bỏ qua cho!” “Bỏ qua cái đầu cậu!” Ôn Thục Nhi hung dữ nói: “Nếu như cậu dám làm không xong chuyện thì đừng trách tôi lòng dạ ác độc. Tôi cho cậu nửa tiếng, nếu như nửa tiếng sau mà tin tức bát quái kia vẫn còn nóng sốt trên mạng thì người tiếp theo nằm trên bảng tin nóng sẽ là tin tức về hacker nổi tiếng anh Tam Thạch đấy, đầy đủ tất cả tên họ thật và địa chỉ” Anh Tam Thạch! Lê Việt Bách giật mình bật người dậy từ trên giường: “Cậu dám!” “Cậu thử xem tôi có dám hay không!” Ôn Thục Nhi nói xong thì cúp điện thoại.

Lê Việt Bách nhìn màn hình tối đen trên điện thoại di động, rốt cuộc cũng tỉnh hồn lại.

Tin đồn về Ôn Thục Nhĩ? Cô có tin đồn gì sao? Lê Việt Bách xoa xoa cái đầu ngắn củn của mình, dứt khoát xoay mình trực tiếp nhảy xuống đất.

Nếu như chuyện này xử lý không tốt thì người nào đó sẽ thật sự đại khai sát giới mất! Ôn Thục Nhi cúp điện thoại, vẻ mặt hơi buông lỏng.

Cô tiện tay mở tin tức về người đăng tin kia ra, thời gian tạo tài khoản là tối hôm qua, không hề có tin tức gì cả.

Đây chứng tỏ có người muốn nhằm vào cô và Hoắc Kiến Phong, muốn toàn thế giới cùng đến cười nhạo hai người họ.

Nhớ đến lời nói của Triệu Thanh Xuân, khóe miệng Ôn Thục Nhi cong lên một nụ cười lạnh.

Lột da rút gân sao? Quá nhẹ rồi! Tập đoàn Hoắc Kiến.

Hoắc Kiến Phong vừa ra khỏi thang máy đã cảm thấy hôm nay bầu không khí trong công ty hơi khác thường.

Nhân viên tụ tập nhóm lớn nhóm nhỏ thành một chỗ, lén lút thảo luận chuyện gì đó. Vào lúc anh đứng trước thang máy cũng có thể nghe thấy vài âm thanh mơ hồ.

Vừa nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, mọi người trong phòng làm việc đều lập tức tản ra.

Có người ôm máy tính, có người cầm tài liệu…

Nhanh chóng ngụy trang bản thân bận rộn, thế nhưng khóe mắt lại không nhịn được liên tục nhìn theo bóng dáng người đàn ông.

Hoäc Kiến Phong không hề biến sắc.

Mãi đến khi đi vào phòng làm việc, Ngô Đức Cường đóng cửa lại thì anh mới lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Không, không có gì!” Ngô Đức Cường cúi đầu, đầu lưỡi chợt hơi cà lăm.

“Nói! Một chữ lạnh như băng, vừa thốt ra đã khiến người khác cảm nhận được khí phách.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống.

Sống lưng Ngô Đức Cường cứng đờ, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Rạng sáng hôm nay vào lúc bốn giờ, tin tức cậu và cô chủ kết hôn đã vô cùng ầm ï, nội dung bài viết không hề có ý tốt. Sợ làm ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi nên tôi đã trực tiếp sắp xếp bộ phận quan hệ công chúng đến xử lý rồi. Nhưng mà bây giờ, còn chưa giải quyết xong…” Hoắc Kiến Phong đẩy xe lăn qua, đưa tay ra hướng về phía Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường vội vàng mở điện thoại di động lên, lật đến bài viết kia, nơm nớp lo sợ đưa tới.

Từng câu từng chữ đều mang nghĩa nói xấu, nhạo báng…

Nghĩ đến những nội dung kia, trong lòng Ngô Đức Cường không nhịn được thầm đốt nến cầu nguyện cho mình.

Hoäc Kiến Phong nhận lấy điện thoại di động, đọc nhanh như gió, ngón tay lướt lướt trên màn hình di động.

Đa phần đều là những tin tức vô cùng chỉ tiết về anh và Ôn Thục Nhị, tất cả đều phơi bày trước mắt công chúng, bao gồm cả việc anh trị liệu ở bệnh viện tư nhân.

Lúc này, bà cụ đã phong tỏa tin tức rất chặt chẽ. Người có thể lấy được những tư liệu này, chắc chắn là người bên cạnh.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Hoắc Kiến Phong chậm rãi nở một nụ cười lạnh.

Xem ra người núp trong bóng tối đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Ngô Đức Cường đang chờ bão tố hạ xuống, thế nhưng ngay lập tức lại nhìn thấy người đàn ông cong môi nở một nụ cười lạnh lùng nhàn nhạt.

Không phải là nụ cười âm u kinh khủng, cũng không phải là nụ cười tàn bạo mà chỉ là thuần túy cười nhẹ, thậm chí còn lộ ra vẻ khinh thường, cảm thấy chuyện này không quan trọng.

Ngô Đức Cường sửng sốt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, khẽ hỏi: “Cậu ba, cậu không tức giận à?” Hoäc Kiến Phong để điện thoại di động xuống, lãnh đạm nhìn anh ta: “Tại sao không lập tức báo cáo với tôi?” “đối.” Ngô Đức Cường ngập ngừng nói, đang muốn mở miệng thì cửa phòng làm việc bì người bên ngoài đẩy ra.

“Em đừng trách anh ấy, là anh bảo anh ấy đừng nói đấy.” Cả người Hoắc Tuấn Tú đang mặc một bộ âu phục màu lam được đặt may, sải bước từ bên ngoài đi vào.

“Vốn dĩ anh cho rằng có thể xử lý xong trước khi trời sáng nhưng người đăng tin thật sự quá nhiều, bộ phận quan hệ công chúng đã thử yêu cầu hợp tác với bên phía facebook để làm hạn chế tin tức lại nhưng bên kia lại chậm chạp không trả lời. Rất rõ ràng, đối phương đã có chuẩn bị mà đến, chẳng những thuê người để hâm nóng tin tức mà còn có bối cảnh đủ kiên cố nữa.” Hoắc Tuấn Tú áy náy giải thích xong, lại thử dò xét hỏi: “Kiến Phong, gần đây em không đắc tội với người nào chứ?” Hoäc Kiến Phong ngước mắt liếc nhìn anh ta: “Anh cả cảm thấy em như bây giờ, cả ngày đều ở nhà, ngay cả công ty cũng rất ít lui tới thì có thể đắc tội người nào được chứ? Làm sao có thể đi đâu để đắc tội người khác?” Giọng điệu vô cùng gắt gỏng khó chịu.

Hoäc Tuấn Tú cau mày.

Kiến Phong luôn không hề quan tâm đến việc bên ngoài, lần này những lời nói trong bài viết kia lại mang theo nghĩa đâm chọc, chẳng lẽ bởi vì liên quan đến em dâu sao? Anh ấy hơi suy nghĩ một chút, giọng nói dịu dàng trấn an: “Em đừng vội, tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ tìm ra được ai ở phía sau có ác ý vu khống hãm hại hai đứa. Sau đó sẽ bảo người đó xin lỗi em, em dâu và toàn bộ nhà họ Hoäc. Ngoài ra, bên phía bộ phận quan hệ công chúng đang viết bài để chuyển hướng dư luận, bên bộ phận pháp vụ cũng sẽ gửi thư luật sư cho facebook để gây áp lực.

Những tấm hình khó coi của em và em dâu sẽ nhanh chóng bị ẩn đi, không để phát triển mở rộng hơn nữa” Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt nhếch mép: “Vậy thì cảm ơn anh cả.” “Đều là người một nhà cả mà, chuyện nên làm thôi.” Hoắc Tuấn Tú nhướng mắt: “Vậy anh đi làm việc trước đây, em đừng lo lắng quá.” Hoäc Kiến Phong khẽ gật đầu.

Hoắc Tuấn Tú đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên Ngô Đức Cường vẫn đang ôm điện thoại di động chú ý đến facebook vui vẻ nói.

“Cậu ba, cậu cả, facebook bị tê liệt rồi.” Bước chân của Hoắc Tuấn Tú hơi dừng lại, nghi ngờ nhìn sang.

Hoắc Kiến Phong lãnh đạm ngẩng đầu lên.

Ngô Đức Cường hưng phấn giải thích: “Có lẽ bị hacker công kích, hai người xem này!” Phía trên các trang facebook đầu hiển thị một cửa sổ bị che lại, nếu như không phải phía trên có logo và đánh dấu của facebook thì dường như không hề nhận ra được.

Nửa phần trên của cửa sổ bị che của facebook chính là hình ảnh của ba CEO cấp cao đã bị photoshop vẽ thành nhiều hình dạng, trên đầu còn có một chữ “sorry” thật to khiến người khác phải bật cười tha thứ.

Nửa phần dưới là một lời nhắn xin lỗi hết sức ngắn gọn ghi rằng ba vị CEO cấp cao của facebook bởi vì quản lý bất lực nên những nhân viên cấp cao khác trong công ty nhiều lần thu hối lộ, làm việc lén lút, gửi đi những tin tức giả dối nhằm làm dậy sóng dư luận, điều khiển hướng đi của bình luận, chiếm dụng và lãng phí tài nguyên của công ty, đồng thời cũng khiến cho người trong cuộc nhiều ảnh hưởng tiêu cực.

Hiện tại bọn họ tự mình trịnh trọng bày †ỏ sự áy náy chân thành đến tất cả mọi người và người bị tổn hại do tin tức giả dối.

Bảng tin kiểm điểm này sẽ được treo ba ngày ba đêm trên facebook đều bày tỏ thành ý.

Phía dưới cùng của trang bìa chính là phím ấn hai lựa chọn một đỏ một xanh.

Màu xanh lá cây viết: Tha thứ cho tôi.

Màu đỏ viết: Tôi đáng đời.

Vào giờ phút này, số lượt bấm “đáng đời” đã vượt qua hàng triệu, thế nhưng “tha thứ” màu xanh lá cây lại không lại số không.

Hoắc Kiến Phong xem xong, dựa lưng vào ghế không nói gì.

Hoäc Tuấn Tú tò mò nhận lấy điện thoại di động, nhấn nhấn vài cái trên màn hình.

Hình ảnh được làm mới nhưng vẫn là những hình ảnh đó.

Bất luận làm thế nào cũng không thể lui ra được.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh ấy hơi híp lại: “Ý của người này chính là suốt ba ngày thì trong facebook sẽ như thế này hoài, không nhìn thấy được những thứ khác à?” “Có lễ là vậy nhỉ” Ngô Đức Cường gật đầu, cất giọng mỉa mai nói: “Lên núi nhiều thì ắt sẽ gặp hổ, chắc chắn facebook đắc tội quá nhiều người hoặc có thể là các trang web đã bị hacker công kích vào, còn không thì ba tên giám đốc cấp cao kia chợt nổi lương tâm nên mới công khai xin lỗi.” Chân mày Hoắc Tuấn Tú khẽ cau lại, trong ánh mắt có thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất.

Chỉ trong chớp mắt, anh ta lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng, khẽ cười nói: “Cho dù như thế nào cũng không sao, nếu như thật sự có thể treo ba ngày ba đêm thì độ chú ý của Kiến Phong và em có thể trực tiếp giảm xuống thành con số không rồi.” Anh ta thân mật vỗ võ bả vai Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, lần này em có thể yên tâm rồi. Có tin tức gì thì báo cho anh biết nhé, anh đi trước đây.” Nói xong, anh ta trả điện thoại di động lại cho Ngô Đức Cường rồi xoay người nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc.

Ngô Đức Cường cầm lấy điện thoại di động, nghi ngờ lẩm bẩm nói: “Cậu cả thận hư sao? Lòng bàn tay lại nhiều mồ hôi như vậy, điện thoại cũng bị dính ướt hết rồi.” Ánh mắt Hoắc Kiến Phong hơi tối lại.

Nhìn cửa sổ nhỏ trên màn hình, Ngô Đức Cường lại hưng phấn, không hề do dự mà đè xuống nút màu đỏ kia: “Hại cậu ba, cô ba của tôi ầm ï như vậy mà còn muốn được tha thứ hả, nằm mơ đi Mãi đến khi bóng lưng Hoắc Tuấn Tú hoàn toàn biến mất, Ngô Đức Cường mới đi qua đóng kỹ cửa phòng làm việc rồi khóa lại một lần nữa.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Hoäc Kiến Phong ngồi trước máy vi tính, trong máy tính xách tay hiện lên trang mạng facebook, đồng thời cũng hiện lên cửa sổ xin lỗi kia.

Ngô Đức Cường gãi đầu: “Tôi cũng không rõ lắm ạ, nhưng mà có thể xác định rằng lần này facebook gặp chuyện lớn rồi.” Không đợi Hoäc Kiến Phong mở miệng hỏi, anh ta đã giải thích: “Cậu cũng biết chuyện lương tâm đột ngột trỗi dậy ở thời đại bây giờ là chuyện không thể nào mà, cách giải thích duy nhất chính là đã có hacker công kích. Đối phương dám trắng trợn chống lại facebook như vậy, hơn nữa chưa tới mấy phút đã có thể khiến facebook tê liệt, không có bất kỳ biện pháp nào đối phó lại thì chứng tỏ đối phương đã hoàn toàn có thực lực áp chế, nhất định là một người hung ác.” Ngô Đức Cường vừa nói xong, giọng nói không tự chủ được hơi có chút kích động: “Có thể âm thầm làm tốt như vậy, chuyện này chưa từng có trong lịch sử đâu đấy… Tôi cảm thấy chỉ có thể là người đứng đầu trên bảng xếp hạng hacker mà thôi.” Hoäc Kiến Phong khẽ nhướng mắt, Ngô Đức Cường đón lấy ánh mắt của anh, sau đó khẽ gật đầu.

Hoắc Kiến Phong tắt facebook đi, dựa lưng vào ghế rồi thấp giọng nói: “Được, tiếp tục theo dõi đi. Xem thử rốt cuộc người đứng đầu bảng xếp hạng hacker lợi hại hay là kỹ thuật của facebook lợi hại hơn.” Ngô Đức Cường không hiểu: “Cậu ba, thật ra thì tôi cảm thấy lời nói của cậu cả cũng có lý. Ít nhất bây giờ độ nổi tiếng của cậu và cô chủ sẽ giảm bớt đi, cho dù facebook có khôi phục lại như thường thì sự chú ý của mọi người cũng đều sẽ chuyển lên hacker đã công kích sự kiện này. Tôi nhớ là trước kia cậu không hể để ý đến những tin đồn thất thiệt thế này mà?” Hoắc Kiến Phong lạnh lùng liếc nhìn anh 1a.

Ngô Đức Cường cảm thấy hơi rùng mình, ngay lập tức khôn ngoan lanh lợi hơn, bỗng chốc phản ứng lại: “À à, tôi biết rồi ạ” Đây không phải tin đồn thất thiệt bình thường, mà chính là sự công kích ác ý có chuẩn bị.

Vốn dựa theo ý của bà cụ thì chuyện kết hôn của Hoắc Kiến Phong và Ôn Thục Nhi sẽ trở thành chuyện vui náo động trong giới nhà giàu khắp thành phố, nhưng bây giờ lại trở thành chuyện nhà nhà đều cười nhạo! Chẳng những phải đè nén chuyện này xuống mà kẻ xấu phía sau bức màn cũng nhất định phải bắt được.

“Tôi sẽ lập tức đi làm ngay!” Ngô Đức Cường cung kính cúi đầu với Hoặc Kiến Phong, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc khép lại.

Người đàn ông sửa sang lại âu phục trên người mình, sống lưng thẳng †ắp, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím trên máy tính xách tay.

Ngay lập tức, màn hình màu xanh nhạt tiêu chuẩn trở nên đen nhánh.

Ngón tay kia càng tung bay nhanh hơn, một nhóm chữ tiếng Anh màu đen tổ hợp thành các ký hiệu không ngừng thay đổi trên màn hình tối đen…

Lại qua mấy phút sau, trên màn hình xuất hiện cửa sổ xin lỗi của ba người CEO xấu xí kia một lần nữa.

Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên.

Ánh mắt anh vô cùng chăm chú, cả người trên dưới đều bao phủ trong bầu không khí bí ẩn quỷ quyệt giống như quỷ thần đạp gió bay đến vậy…