Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 492




Chương 492

“Những con rắn này, chính là bằng chứng rõ ràng nhất.” Tiêu Nhi chỉ vào những con rắn bên trong hộp thủy tinh: “Những con rắn bị nhổ răng độc sẽ bị hoảng sợ, cho dù cô có bẫy chúng bằng bất kỳ cách nào đi chăng nữa, bọn chúng cũng sẽ không xuất hiện nhiều như vậy. Vì vậy, cô căn bản không thể trong một thời gian ngắn liền bắt được nhiều rắn như vậy. Chỉ có rắn chưa từng bị bắt mới dễ dàng bị hấp dẫn mà chui ra ngoài.”

“Tôi có thể nói ra những suy đoán này, dĩ nhiên là có bằng chứng.”

Tiêu Nhi bình tĩnh liếm môi, hạ giọng buồn bã nói: “Thanh Thanh, nếu bây giờ cô nhận thua vẫn chưa phải là quá muộn.”

Mặc dù lời Tiêu Nhi nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại đều mang tính sỉ nhục rất lớn.

Đôi mắt nâu của Đinh Thanh Thanh trầm xuống, gắn từng chữ: “Không thể nào.”

Tiêu Nhi sớm lườn trước được cô ta sẽ phản ứng như vậy, liền ung dung nở một nụ cười. Cô không nói nhiều lời, trực tiếp đeo găng tay chuyên dụng lên, bắt lấy một con rắn ở trong hộp thủy tinh, bóp miệng nó ra, nói với mọi người: “Mọi người hãy nhìn kĩ con rắn này, mặc dù răng nanh của nó đã bị nhổ nhưng lợi vẫn còn chảy máu, điều này rõ ràng đã thể hiện một điều rằng vết thương này mới xuất hiện gần đây. Trong khi đó, cuộc thi đã bắt đầu được hơn một giờ đồng hồ, những con rắn được thả ra từ trước, miệng vết thương đã sớm lành lại rồi.”

Tiêu Nhi đặt lại con rắn vào bên trong hộp, lấy con rắn mà cô cho là khác những con khác ra, rồi lại bóp miệng nó, đưa cho mọi người xem: “Mọi người nhìn con này xem, chính là con đã được thả ra từ đầu.”

Mọi người hướng ánh mắt nhìn con rắn trong tay cô, quả thật khác con rắn lúc nãy.

Tiêu Nhi lặp lại hành động đó lần nữa, rất nhanh đem toàn bộ rắn Đinh Thanh Thanh bắt được cho mọi người kiểm tra, quá thực chỉ có một con đã lành vết thương, những con khác đều chảy máu đầm đìa.

Đám đông nhìn nhau, một giọng nói rụt rè vang lên: “Không lẽ cô chủ gian dối?”

“Ha, nói xăng nói bậy cái gì thế? Đây là địa bàn của tôi, tôi muốn như thế nào thì phải như thế đó, kẻ nào vừa nói ta gian dối?” Đinh Thanh Thanh tức giận gào lên.

Mọi người im bặt, không ai dám chọc vào cô ta.

Tiêu Nhi lại lấy rån trong hộp của mình, đưa cho mọi người xem: “Đây là ba con rån tôi bắt được, tất cả đều đã cầm máu. Cho nên, đủ để chứng minh người thằng vòng thi này chính là tôi.”

Không có ai dám đáp lời Tiêu Nhi, Đinh Thanh Thanh bật cười lạnh lẽo: “Làm gì có bằng chứng quái nào ở đây, tất cả chỉ là lời nói phiến diện của chị mà thôi. Cơ địa mỗi người mỗi khác, huống chi là rắn. Có con cơ thể khỏe mạnh, nhanh lành vết thương, có con thì ốm yếu, vết thương chậm lành, có gì kỳ lạ đâu? Hơn nữa, luật chơi của chúng ta cũng đâu có tỉ mỉ như vậy. Chị đẹp, thẳng làm vua, thua làm giặc, chị đừng có ở đây ăn nói ngang ngược.”

Đám đông thấy Đinh Thanh Thanh nói vậy liền vội vàng hùa theo. “Đúng vậy, đúng vậy, thua chính là thua, nhiều lời như vậy làm gì, lẽ nào không chịu chấp nhất mình thua sao?”

Tiêu Nhi nâng nhẹ cằm, lãnh lẽo quét mắt nhìn một lượt, đám người ồn ào đó như thể bị áp lực nào đó mạnh mẽ đè xuống, lập tức ngậm miệng.

Đấu trường liên trở nên yên tĩnh, Tiêu Nhi lúc này quay đầu nhìn Đinh Thanh Thanh, ngữ khí không chút kiêu ngạo, không xu nịnh: “Kẻ nói xạo làm bừa rõ ràng là cô, Cô ở trong rừng dùng bột phẩn dụ một số lượng lớn rằn tới, sau đó trước khi rời khỏi rừng thì lại bẻ răng độc của chúng, để chúng giống với đám rắn được thả ra từ trước. Cô Thanh, trên người cô còn dính bột thuộc, cô lộ tay rồi.”

Đinh Thanh Thanh giật mình, vô thức củi đầu ngửi ngửi quần áo.

Đáng chết.

Chắc chắn là lúc nãy bắt rắn nhổ răng, không cần thận bị dính phải bột thuốc.

Nhưng không sao, đây cũng không phái lần đầu cô ta ăn gian nói dối, không có gì phải sợ. “Quy định của trận đấu không phải là được mang theo dụng cụ hỗ trợ vào sao, đúng không?”

Đinh Thanh Thanh nhíu mày, nhìn trọng tài đang không biết phải làm sao trước tình huống thay đổi liên tục này: “Thuốc dụ rắn có tính là công cụ hỗ trợ không?”

Năm vị trọng tài không kể trao đổi ánh mắt, đồng loạt gật đầu: “Tất nhiên, tất nhiên được tính.”

Cô chủ đã lên tiếng, tất nhiên không ai dám cãi lời.

Đinh Thanh Thanh mãn nguyện gật đầu, quay người nói với Tiêu Nhi: “Chị thấy đó, trọng tài đã nói không có vấn đề gì rồi. Đúng là tôi dùng thuốc, nhưng không hề nhổ răng độc của chúng, sau khi bắt được rắn, tôi không hề mở bao ra, cứ như vậy mà đem về đây. Còn về việc rốt cuộc tại sao chúng lại chảy máu thì tôi không phải bác sĩ thú y, làm sao tôi biết được.”

Tiêu Nhi trông thấy bộ dạng nói dối không chớp mắt này của cô ta mà bật cười: “Vậy ý của cô là, cho dù có ra sao đi nữa, thì chỉ cần rắn trong túi ai nhiều hơn thì người đó thẳng đúng không? Chỉ cần bây giờ rằn của tôi nhiều hơn của cô, cho dù răng của nó có bị nhổ hay không thì tôi cũng sẽ thắng, đúng không?”

Chỉ với ba con rắn đáng thương này mà muốn thẳng sao?

Đinh Thanh Thanh như thể nghe được chuyện cười, liền cười ồ lên: “Đúng vậy. Nếu cô có thể biến ba con rằn này thành nhiều hơn mười lăm con rắn của tôi thì coi như cô giành chiến thắng.”

“Được, chính miệng cô nói đấy nhé, mọi người cũng nghe rõ rồi chứ?”

Tiêu Nhi ngẩng đầu quan sát xung quanh, đám đông không dám có bất cứ thái độ gì, chỉ cho đến khi Đinh Thanh Thanh gật đầu xác nhận, bọn họ mới dám nói: “Nghe rõ rồi.”

“Được, vậy để tôi thử xem.” Tiêu Nhi xoay người, lấy một con dao sắc lẹm được một tên vệ sĩ dắt bên người.

Đinh Thanh Thanh nhìn cô nắm chặt con dao trong tay, bước đến gần ba con rắn kia, tùy tiện cười vang: “Chị đẹp, chị đúng là muốn thắng đen phát điên rồi, cho dù chém ra mấy đoạn cũng không thể thẳng tôi đâu.”

Mọi người nghe vậy, cũng cười nhạo theo. Dịch Tiểu Phi nhíu mày, âm thầm nắm chặt tay.

Cô ấy biết Tiêu Nhi sẽ không hành động ngu xuẩn như vậy, nhưng nếu người trong hoàn cảnh này là cô ấy, cô ấy thật sự không biết bản thân sẽ phải đối diện ra sao, chỉ có thể ngây ngô cười theo đám đông, che dấu đi nỗi lo đang dấy lên trong lòng.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tiêu Nhi bình tĩnh đặt con rắn vào trong hộp thủy tinh, sau đó lấy lưỡi dao sắc nhọn mổ bụng con rắn ra.

Con dao đi đến đâu, máu chảy đến đó, bụng con rằn dần dần được mổ ra, khoảng bụng đột nhiên co rút, lộ ra những quả trứng trắng bóc.

Tiêu Nhi lấy trứng ra ngoài, ước chừng có khoảng chín quả.

Mọi người trông thấy cô tự tay mổ bụng rắn móc trứng ra thì kinh ngạc đến ngây cả người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Thậm chí cả Đinh Thanh Thanh cũng sững sờ.

Lại còn có chuyện như này xảy ra sao?

Tiêu Nhi không thèm để ý ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nhanh nhẹn mổ bụng hai con còn lại để lấy trứng.

Con rắn thứ hai có bảy quả, còn con rắn thứ ba có tám quả, cộng thêm con rắn đầu tiên có chín quá, tổng cộng có hai mươi tư quả trứng, cộng thêm ba con rắn vừa rồi nữa thì cô có hai mươi bảy con rản.

Tiêu Nhi đứng thẳng người, bình tĩnh nói: “Đinh Thanh Thanh, bây giờ số ran của tôi nhiều hơn của cô chưa?”

Đinh Thanh Thanh kinh ngạc đến ngẩn người, rất lâu sau cũng không có phản ứng.

Đây có phải là Tiêu Nhi tỏ vẻ sợ hãi nhận thua lúc trước không?

Cô tự tay mổ bụng từng con rắn, động tác vô cùng thành thục, như thể đây không phải lần đầu tiên vậy. Đâu có giống cô lúc nãy chứ?

Một lúc sau, Đinh Thanh Thanh mới khôi phục lại cảm xúc, nuốt nước bọt nói: “Đem trứng rắn tính thành rằn, chị đẹp, chị biết tính toán quá đấy? Sao chị biết những con rắn này đều có trứng?”