Chương 491
Cùng lúc này, Tiêu Nhi đã rời khỏi khu rừng rậm, tiến về phía bãi biển.
Lúc nãy cô nói cô không biết chút gì về đám rắn đó đều là để lừa gạt Đinh Thanh Thanh.
Rắn nhà họ Hoắc còn độc hơn gấp trăm nghìn lần những con rắn kia, cơ hồ bao gồm tất cả chủng loài rắn trên thế giới này. Hơn nữa phàm là rắn sống trên đảo hay sống ở bờ biển, đều có một đặc tính giống nhau, đó chính là đặc biệt nhạy cảm với mùi hải sản.
Những con rắn bị nhổ răng độc lúc nãy đã chịu phải một sự kinh hãi to lớn, giờ phút này nhất định sẽ tìm một nơi để ẩn nấp, nếu dùng phương pháp thông thường để tìm chúng thì e là không thể thành hiện thực.
Vì vậy, Tiêu Nhi liền đi một con đường khác, đó là đi tìm mồi nhử trước sau đó quay lại bắt chúng sau.
May mắn cho cô là hòn đảo này sản vật vô cùng phong phú, không bao lâu sau cô tìm được rất nhiều sò hến và mấy con tôm cá nhỏ. Tiêu Nhi lập tức cho chúng vào trong bao bố, còn nhúng bao vào nước biển, một là để cá tôm tươi hơn, hai là để chiếc bao nồng mùi biển hơn. Sau đó Tiêu Nhi dùng tốc độ nhanh nhất có thể quay trở lại khu rừng, dùng những kiến thức đã đọc qua phán đoán những nơi mà đám rắn độc đang trốn, rồi bỏ mồi ra, để gió thổi mùi tanh đi khắp nơi, chậm rãi dụ lũ thò đầu ra ngoài.
Cô im lặng chờ đợi, khoảng ba mươi phút sau, cuối cùng cũng có một con rắn bò ra từ bên trong một gốc cây gần đó.
Nó cảnh giác quan sát xung quanh, xác nhận không có nguy hiểm liền chậm rãi bò đến chỗ mấy con cá thơm ngon, sung sướng ngấu nghiến mấy con cá.
Tiêu Nhi chuyên chú nhìn con rằn, thấy nó đã rơi vào phạm vi tấn công, liền nhanh nhẹn ra tay, lấy dụng cụ chuyên dụng bắt rắn tóm lấy nó.
Đây là một con rắn hai màu đỏ trắng đan xen nhau, vô cùng bắt mắt, nó há miệng không có răng độc ra dọa cô, liều mạng giãy dụa.
Tiêu Nhi thành thục gỡ nó xuống từ dụng cụ kẹp, dịu dàng vuốt cái đầu nhỏ nhỏ của nó: “Bé cưng, xin lỗi em nhiều, tạm thời chịu ức nhé.”
Một tiếng sau, Tiêu Nhi và Đinh Thanh Thanh cầm theo bao, chân trước chân sau bước về điểm xuất phát.
Trọng tài và mọi người từ lâu đã vượn cổ duỗi chân, trông ngóng hai người bọn họ, trông thấy cái bao trong tay họ, không ai là không kiềm chế nổi sự phấn khích.
Đinh Thanh Thanh cầm lấy chiếc bao căng phồng của mình, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, có thể đoán được, bên trong nhất định không dưới mười con
Còn bao của Tiêu Nhi vô cùng nhẹ nhàng, nhỏ bé, nhìn như một cái bao rỗng, nếu không phải mấy con rằn bên trong ngọ nguậy, e là mọi người đều nghĩ rằng cô tay không quay về.
Vòng này, không cần nói cũng biết, chắc chắn là cô chủ của bọn họ thẳng.
Tiêu Nhi nhìn bao của Đinh Thanh Thanh, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và sợ sệt, nhưng rất nhanh, cô liền hiểu ra vấn đề bên trong.
Đinh Thanh Thanh đứng bên mép đường, đem bao vứt xuống đất, nhìn Tiêu Nhi cười mỉa mai: “Chị đẹp, chẳng lẽ tôi toàn bắt được rắn to, còn chị chỉ bắt được rắn nhỏ? Vì thế cho nên người ngoài nhìn vào mới thấy chúng ta có cách biệt quá lớn?”
Cô ta rõ ràng là cố tình mạnh hiếp yếu, nhưng vẫn giá vẻ ngốc nghếch hỏi thăm.
Tiêu Nhi không thèm để ý đến những lời cô ta nói, bình tĩnh liến môi nói: “Nước Z chúng tôi có một câu ngạn ngữ này. Tuy núi không cao nhưng ắt có tiên ngự. Rắn của tôi không to bằng rắn của cô, nhưng chỉ cần thẳng cô là được.”
Đinh Thanh Thanh nhíu mày, câu này cô ta đã nghe Kenny Đinh nói qua rồi, nhưng phần câu sau như thể nào thì cô ta lại mơ hồ không nhớ rõ: “Tôi đọc ít sách, chị đừng có ra vẻ với tôi.” Gương mặt Tiêu Nhi mang theo ý cười, khẩu khí ôn nhu nói: “Tôi nào dám lừa cô, cô là cô chủ lợi hại nhất ở đây mà.”
Đinh Thanh Thanh nghe rõ tứ khiêu khích của cô ta liền nhíu mày khó chịu.
Người phụ nữ này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. “Được, nếu chị đã tự tin như vậy, vậy chúng ta mau chóng kiểm kê số lượng, để tôi chống mắt lên xem rốt cuộc là ai thẳng ai thua.”
Đinh Thanh thanh vừa dứt lời, liền đem bao đựng rắn của mình ra cho trọng tài kiểm đếm dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Ngay khi cô ta định giao bao rắn của mình cho trọng tài thì Tiêu Nhi đột nhiên dơ tay ra, ngăn cô ta lại, lên tiếng: “Khoan đã, lúc nãy tôi vừa nghĩ ra, luật chơi của chúng ta có lỗ hổng.”
Sắp thua đến nơi rồi còn làm cái trò quái gì vậy? Đinh Thanh Thanh cười khinh miệt: “Lỗ hồng gì?”
Tiêu Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Không phải lúc nãy cô nói rồi sao, khu rừng này có rất nhiều rắn độc, còn nhắc nhở tôi cẩn thận kẻo bị cắn?” “Đúng vậy.”
Đinh Thanh Thanh mất kiên nhẫn gật đầu: “Chị có vấn đề gì thì nói thẳng đi, khỏi cần vòng vo rách việc?”
Tiêu Nhi nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta làm sao mà biết được rån trong túi của cô có phải là rắn mà lúc nãy được thả ra từ trong hộp hay là rắn đã ở trong rừng từ trước đó?”
Đinh Thanh Thanh thong dong cười nói: “Đâu có gì khó khăn đâu, lát nữa kiểm tra xem răng độc là biết ngay. Nếu như con rắn nào có răng độc thì coi như bỏ, không tính con đó nữa. Nếu như nó bị nhổ mất răng rồi thì chính là con mà chúng ta đã thả vào và được tính điểm. Thế nào?”
Tiêu Nhi nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: “Được, cứ làm như vậy đi.”
Nói xong, cô mở bao của mình ra, đổ mấy con rắn vào trong hộp để kiểm đếm.
Chiếc hộp làm bằng thủy tinh trong suốt khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy ba con rắn sặc sỡ đang cuốn lấy nhau, không hẹn mà cùng cười ồ lên. “Thảo nào chị lắm lời như vậy, hóa ra chỉ bắt được mỗi ba con, sợ thua đúng không?”
Sắc mặt Tiêu Nhi không chút thay đổi, chăm chú nhìn trong tài lấy từng con rắn ra, kiểm tra miệng của chúng.
Cả ba con rắn cô bắt được đều không có răng độc, tất cả đều là rắn được bọn họ thả vào từ nãy.
Ánh mắt Đinh Thanh Thanh hiện rõ vẻ dương dương tự đắc, không khỏi cười lớn, đem rắn trong bao của mình trút vào trong một cái hộp thủy tinh khác: “Nào, kiểm của tôi đi.”
Rắn vừa rơi ra ngoài đã khiến mọi người kinh ngạc, không đếm xuể có bao nhiêu con nữa, có thể thấy gấp mấy lần số rắn Tiêu Nhi bắt được.
Những người xung quanh không nhịn được đều phấn khích reo hò: “Cô chủ vô địch. Cô chủ vô địch.”
Những âm thanh tâng bốc vang lên không ngớt, Đinh Thanh Thanh đặt ngón trỏ giữa miệng, ra hiệu mọi người im lặng: “Đừng ồn, đợi có kết quả cuối cùng rồi phấn khích cũng không muộn.”
Ánh mắt cô ta cố ý lướt qua Tiêu Nhi, không thèm che dấu sự đắc ý trên gương mặt. hả.
Mọi người như ngầm hiểu ý cô ta, đều cười ha
Rån Đinh Thanh Thanh mang về, tất cả đều không có răng độc, có tất cả thảy mười lăm con, gấp năm lần số rắn Tiêu Nhi bắt được, ư thế tuyệt đối nghiêng về phía cô ta.
Trọng tài cầm lấy kết quả, đang định tuyên bố Đinh Thanh Thanh là người thắng cuộc thì Tiêu Nhi bất ngờ lên tiếng ngăn cản: “Khoan đã, trong số mười lăm con rắn của cô ấy chỉ có một con là con rắn chúng ta thả vào từ trước, mười bốn con còn lại đều là rắn đã sống ở khu rừng này từ trước.” “Đừng có nói nhảm nữa.” Trong lòng Đinh Thanh
Thanh chợt cả kinh, không thể không lớn tiếng quát.
Lời vừa dứt, cô ta mới ý thức được mình đã quá thất thổ, hạ giọng nói: “Chị Tiêu Nhi, có phải chị thấy mình sắp thua nên định giở trò đúng không? Những con rắn tôi bắt được đã được mọi người kiểm tra qua, tất cả đều không có răng độc. Chị dựa vào đâu mà dám nói đó không phải là rắn mà chúng ta đã thả vào từ trước?”
Tiêu Nhi bình tĩnh nhìn Đinh Thanh Thanh: “Đúng, tất cả bọn chúng đều không có răng độc. Nhưng chúng không phải rắn được thả ở ngoài vào, mà là sau khi bị cô bắt mới nhổ răng độc.”
Đinh Thanh Thanh hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh: “Bằng chứng đâu? Chị có bằng chứng gì mà dám nói vậy?”