Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 49




Chương 49: Cô thật sự là người có tính toán riêng

“Án Ôn Thục Nhi lại nghiêng đầu, còn cực kỳ nghiêm túc mà suy nghĩ: “Thật ra cháu cũng không tức giận, cho nên hoàn toàn không muốn thế nào cả.” Hoäc Phương Nam chính là chờ những lời nói này.

Ông ấy không thể chờ được, nói chen vào: “Quả nhiên là đứa con dâu ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Con không tức giận là tốt rồi, chuyện này tốt hơn hết là đừng tức giận, nếu như vậy rồi thì thôi quên đi.” Ôn Thục Nhi khó xử cúi đầu, nhìn ngón tay của mình còn đang bị quấn băng gạc, nghĩ lại còn rùng mình: “Nhưng mà con vẫn thấy sợ hãi! Con sợ Vân Hạo sẽ lại làm con bị thương. Sau này, nếu mọi người vẫn tiếp tục sống chung với nhau, con thật sự không biết cậu ấy còn có thể nghĩ ra biện pháp kinh khủng như thế nào để đối phó với con nữa.” Hoắc Phương Nam nhíu mày, không kiên nhãn nói: “Vậy rốt cuộc con muốn như thế nào?” “Phương Naml” Bà cụ nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của đứa con mình, ngắt lời ông ấy: “Con nói chuyện như vậy với Thục Nhi sẽ làm con bé sợ đấy.” Hoắc Phương Nam siết chặt nắm tay: “Con biết rồi, thưa mẹ.” Ôn Thục Nhi nhìn về phía bà cụ, đôi mắt ngập nước trong suốt sáng lên, khóe miệng nở một nụ cười hồn nhiên: “Chi bằng như thế này, con sẽ làm một chuyện, không tiết lộ chuyện này ra. Con chỉ để cho cậu ấy bị tạm giam ở đồn cảnh sát vài ngày, để cho cậu ấy được dạy dỗ một chút, rút ra được chút bài học. Chờ đến khi cậu ấy được thả ra, bà nội, bà hãy đưa cậu ấy gả đến nhà họ Ôn đi thôi! Tình cảm của cậu ấy và Như Phương vốn cũng rất tốt, mối quan hệ giữa hai người cũng đã muốn công khai ra cho bên ngoài.

Em gái cũng đã từng nói qua với cháu vài lần, em ấy muốn có thể kết hôn với Vân Hạo sớm một chút. Không bằng để cho Vân Hạo gả qua đó, khiến cho toàn bộ câu chuyện trở thành một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Mà Vân Hạo cũng sẽ không tiếp tục ở lại trong nhà, con cũng sẽ không tiếp tục sợ hãi nữa!” “Gả” Vân Hạo đến nhà họ Ôn? Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt Hoắc Phương Nam xanh lét, lập tức nghiêm khắc nói: “Không được! Đàn ông nhà họ Hoắc chúng ta làm sao có thể đi ở rể ở nhà người khác chứ? Việc đó so với ngồi tù còn càng mất mặt hơn!” Giọng nói của ông ấy rất lớn, tốc độ nói cực nhanh.

Nụ cười ở trên mặt Ôn Thục Nhi cứng lại, vội cúi đầu không ngừng tự trách bản thân rồi nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Bố, bố đừng nóng giận, con chỉ là tùy tiện nói như vậy mà thôi. Nếu bố cảm thấy không tốt thì cứ coi như con chưa nói gì đi. Chúng ta không thông minh, kinh nghiệm cũng ít, vậy chuyện này hay là vẫn để cho bà nội làm chủ đi!” Nói xong, ngay lập tức,cô trốn ra phía sau Hoắc Kiến Phong rồi cúi đầu xuống.

Hoắc Phương Nam ý thức được chính mình thất thố, vội vàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng giải thích: “Vân Hạo là chắt trai trưởng của nhà họ Hoắc chúng ta mà lại phải đến cửa nhà người khác ở rể, thật sự là không ổn mà.

“Ha ha ha! Không thể ngờ được, hóa ra Lục Thiên Bảo thật sự nói thật. Từ sau khi trúng độc, em dâu giống như thật sự đã trở nên thông minh hơn rồi.” Hoäc Tuấn Nghĩa cười rộ lên, tò mò nhìn về phía Ôn Thục Nhi: “Em dâu, chỉ cần một chiêu này không những có thể công khai Vân Hạo hạ độc hại người, mà còn có thể khiến cho thằng bé mất mặt. Em làm sao có thể nghĩ ra được vậy?” Không đợi Ôn Thục Nhi trả lời, anh ta lại tấm tắc nói: “Này, em có nghĩ rằng em sẽ không chỉ trở nên thông minh hơn mà ngay cả khuôn mặt như miếng thịt heo này cũng sẽ có thể dần trở nên tốt hơn, rồi trở thành một người vô cùng xinh đẹp không? Vậy thì có thể coi như thời kỳ khó khăn, vất vả của Kiến Phong nhà chúng ta đã qua.” “Khụ.” Hoắc Tuấn Tú che miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng: “Nghĩa, đừng nói lạc sang chuyện khác, chuyện chính quan trọng hơn.

Chuyện em đang nói đây không phải chuyện chính sao? Chẳng lẽ, hạnh phúc cả đời của Kiến Phong lại không phải là chuyện chính à? Trong lòng Hoắc Tuấn Nghĩa căm giận nhưng cũng không phản bác, anh ta nghe lời, giơ tay ra hiệu rồi ngậm miệng lại.

Ôn Thục Nhi mờ mịt mà ngẩng đầu, nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa rồi lại nhìn Hoắc Phương Nam: “Thực xin lỗi! Nhưng con thật sự không hiểu được vì sao chuyện lập gia đình như vậy vốn là chuyện vui mà giờ lại là chuyện xấu, mất mặt chứ? Con gái có thể gả cho con trai, vậy thì vì sao con trai lại không thể gả cho con gái? Chẳng lẽ không phải nam nữ bình đẳng sao?” “Hiện tại xã hội đề xướng nam nữ bình đẳng nhưng chuyện này ứng vào kết hôn thì lại không thích hợp.’ Hoắc Phương Nam không kiên nhẫn mà giải thích nói: “Tóm lại, chuyện này không được.” “ô” Ôn Thục Nhi mơ mơ màng màng, gật đầu, dáng vẻ vô cùng hiếu học nói: “Bây giờ, con đã hiểu được đại khái rồi. Chính là ở sâu trong quan niệm của mọi người, con trai vẫn là được yêu thích và coi trọng hơn con gái.

Thực xin lỗi! Bố, con thật sự không biết là như vậy.” Cô gãi đầu, khiêm tốn xin được chỉ bảo: “Bố, nhưng con còn có một vấn đề. Chính là sau khi kết hôn, hai vợ chồng ra ngoài ở riêng thì có tính toán là ai đã gả cho ai đâu?” Hoắc Phương Nam bị nghẹn họng.

Hiện nay, quả thực có rất nhiều người trẻ tuổi xem nhẹ điều đó, nhưng gia đình những người đó làm sao có thể so sánh với nhà họ Hoắc danh gia vọng tộc nổi tiếng, quy củ nghiêm khắc được? Đây là lẽ thường ở đời, làm sao có thể giải thích chứ? Hoắc Phương Nam không nói lời nào nhưng Ôn Thục Nhi vẫn mở to đôi mắt long lanh trong suốt, lấp lánh nhìn ông ấy, trong mắt đều tràn ngập sự tò mò và khiêm tốn.

Trong lòng, ông ấy lại âm thầm oán thầm: “Người đã làm ông, làm bố như bố mà không đau lòng cho chính con cháu của mình thì còn có là đạo lý gì nữa chứ?” Hoắc Phương Nam buồn phiền nhăn mày lại, bây giờ lại ở trước mặt nhiều người như vậy nên ông ấy chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể nổi giận được.

Bà cụ Anh thở dài, mở miệng nói: “Mấy ông lớn các người còn đang sống ở thời cổ đại sao? Quan niệm sao lại bảo thủ như vậy chứ? Bây giờ là thời đại không coi trọng nam nữ, chỉ cần tình cảm sâu đậm là được. Bất kể ai cưới ai thì có làm sao đâu? Tôi cảm thấy ý kiến này của Thục Nhi tốt lắm, vừa mang lại nhiều lợi ích, vừa không làm ảnh hưởng tới danh tiếng công ty. Nói không chừng, dựa theo cách nói của mấy người trẻ bây giờ chính là khuấy động làn sóng nhiệt tình. Kiến Phong, cháu cảm thấy được không?” Hoắc Phương Nam khẩn trương nhìn về phía Hoắc Kiến Phong: ‘Kiến Phong, dù sao Vân Hạo cũng là cháu của con.” Ánh mắt Vũ Tuyết Như khẽ đảo, trong lòng nghi ngờ: “Rõ ràng đêm nay mỗi một quyết định của bà cụ đều đi hỏi ý Kiến Phong, rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân Ôn Thục Nhi đã nói cái gì cũng nghe theo Kiến Phong hay là bà cụ lại có tính toán khác?” Mặc kệ là do bà cụ coi trọng đứa bé kia hay là do coi trọng Kiến Phong thì tình huống đang diễn ra trước mắt này đối với Kiến Phong chính là chuyện tốt.

Nhưng mà, về sau bà ta vẫn phải giám sát đứa bé kia chặt chế một chút, ngàn vạn lần không thể để cho cô trèo lên giường của Kiến Phong được! Hoäc Kiến Phong sắc mặt như thường, lạnh nhạt nói: ‘Bố, bà nội, Thục Nhi mới là người bị hại. Nếu cô ấy đã muốn buông tha cho Vân Hạo thì con cũng không có ý kiến.

Chuyện này cứ nghe theo quyết định của cô ấy.

Sắc mặt Hoắc Phương Nam tối sầm, vừa muốn nổi cáu thì bỗng nhiên nghe được giọng nói cất cao của bà cụ: “Được, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Phương Nam, việc gả Vân Hạo tới nhà họ Ôn sẽ để cho con lo liệu. Đều là con cháu nhà họ Hoắc, nhất định phải tổ chức sao cho nở mày nở mặt.” “Đã là ở rể thì còn có thể nở mày nở mặt ở chỗ nào chứ?” Giữa hai lông mày của Hoắc Phương Nam nhíu chặt lại.

Nhưng rốt cuộc, khi đang có mặt bà cụ ở đây, ông ấy lại không thể nói lời nào.

Dù sao chuyện này giao vào tay ông ấy cũng còn hơn so với việc giao vào tay người khác.

Ông ấy vâng dạ gật đầu: “Vâng ạ” Bà cụ đứng lên: “Mọi chuyện đã quyết định rồi. Về sau ai cũng không được lại có ý kiến khác, tất cả giải tán đi!” Dì Mẫn vội vàng tiến lên, đỡ bà cụ đi lên trên tầng.

Mọi người thấy thế, cũng đều tự đứng dậy rời đi.

Vợ chồng Hoắc Phương Nam đi cuối cùng.

Trong đầu óc Hoắc Phương Nam, tất cả đều là chuyện Hoắc Vân Hạo sẽ phải ở rể ở nhà họ Ôn, bước đi chậm chạp khác thường.

Vũ Tuyết Như nhìn thấy dáng vẻ Ôn Thục Nhi phụ giúp đẩy xe lăn, bộ dạng ngoan ngoãn thì dường như có chút đăm chiêu.

Đứa bé kia giống như không hề ngốc nghếch như vậy.

Một khi Hoắc Vân Hạo thật sự ở rể nhà họ Ôn thì sẽ chỉ có thể được tính là một nửa người nhà họ Hoắc mà thôi. Tương lai, đến khi nhà họ Hoắc phân chia tài sản, cho dù có người muốn thiên vị anh ta thì những người khác cũng sẽ không đồng ý.

Chủ ý sâu xa như vậy, không phải là ai bình thường cũng có thể nghĩ ra được.

Đứa bé ngốc trước mắt này, nếu cô ta thật sự là người có suy tính riêng…

Vậy thì có một số việc không thể trì hoãn lâu hơn nữa…

Phòng riêng tầng hai, trong phòng ngủ của bà cụ Anh.

Dì Mẫn đóng cửa phòng lại, âm thanh trầm ấm, trấn an nói: “Bà chủ, bà cũng đừng tức giận chuyện của cậu Vân Hạo. Tuy rằng, cậu ấy đã làm chuyện quá đáng nhưng cũng may cô ba vẫn không sao, mà gia đình bên kia cũng không hề phản đối điều gì. Bà nên thả lỏng đầu óc, đừng khiến cho thân thể chính mình bị thương.

“Tôi căn bản không hề tức giận.” Bà cụ Anh cởi áo khoác trên người đưa cho dì Mẫn, mây đen trên mặt giãn ra: “Nếu không phải từ nhỏ nó đã không có bố mẹ, ông bà nội yêu thương thì tôi cũng sẽ không dung túng để cho Phương Nam cưng chiều nó nhiều năm như vậy. Hiện giờ vừa đúng lúc, cứ để cho nó chịu chút dạy dỗ đi, thời điểm con người hơn hai mươi tuổi cũng là lúc nên biết kiềm chế bản thân lại rồi.” Dì Mẫn thở nhẹ một hơi, vừa móc áo lên vừa nói: “Bà nói đúng, con cháu đều có phúc của con cháu. Nói không chừng, sau khi trải qua chuyện này, tính tình của cậu Vân Hạo sẽ thay đổi tốt hẳn lên.” “Aizz, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Bà cụ Anh ngâm nga một câu, lại sung sướng mà cười rộ lên: “Nhưng thật ra biểu hiện của Thục Nhi tối nay làm cho tôi rất vừa lòng, thẳng thắn, khéo léo mà lại không mất đi vẻ trí tuệ.” Dì Mẫn đỡ bà cụ ngồi xuống, hé miệng trêu chọc nói: “Bà chủ, bà xác định không phải là bởi vì lời nói của sư thầy sao?” Bà cụ Anh sầm mặt xuống, đôi mắt bà mang ý quở trách liếc một cái: “Đương nhiên là là nên tin tưởng vào lời nói của sư thầy, _ nhưng nếu sư thầy nói cho tôi biết hy vọng tương lai của nhà họ Hoäc chúng ta là Vân Hạo và Tuấn Nghĩa thì dì nghĩ rằng tôi sẽ như thế này sao? Dù tin tưởng cũng phải quan sát, quan sát rồi mới đưa ra quyết định.” Tuy rằng, mắt bà cụ không nhìn thấy nhưng trong lòng bà ấy lại rõ hơn ai hết, đừng ai nghĩ có thể lừa được bà cụ.

Dì Mẫn suy nghĩ chốc lát, hoàn toàn yên tâm, cười tủm tỉm nói: “Nếu sư thầy kia nói đến chính là cậu chủ lớn thì sao? Bà sẽ trực tiếp tin tưởng hay lại tiếp tục quan sát?” Bà cụ Anh đang định trả lời thì điện thoại di động của dì Mẫn đổ chuông.

Tiếng chuông dồn dập vang lên cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh.

Dì Mẫn vừa nhìn thấy số điện thoại, lập tức căng thẳng nói: “Bà chủ, là người trung gian, bà chờ một chút.” Cuộc gọi được kết nối rồi kết thúc trong chưa đầy ba mươi giây, dì Mẫn mừng đến mức đỏ cả mắt: “Bà chủ, thật là tốt quá! Người trung gian nói rằng đã tìm được bác sĩ Cao Đức Trọng. Hơn nữa vị bác sĩ thiên tài này cũng đã đồng ý sẽ khám bệnh cho cậu ba của nhà chúng ta.” Bà cụ Anh nắm hai tay, các nếp nhăn trên mặt đều tỏa sáng: “Tốt, thật tốt quá! Khi nào thì vị bác sĩ thiên tài kia sẽ tới khám và chữa bệnh? Hay là chúng ta sẽ phải đi tới đâu để gặp mặt?” “Bên kia họ đã xác nhận hành trình của vị bác sĩ thiên tài đó và sẽ nhanh chóng thông báo lại thời gian và địa điểm cho chúng ta.

Lần này, cậu ba nhất định sẽ khỏe lên.” Dì Mẫn vui vẻ nói.

“Đúng vậy!” Bà cụ Anh cười, đột nhiên vỗ tay vịn ghế sô pha: “Ôi, cái trí nhớ của tôi, tôi nhớ ra vừa quên mất chuyện gì rồi. Chuyện thứ ba mà tối nay phải thông báo chính là Kiến Phong phải ngừng uống thuốc lại, sư thầy nói rằng thuốc có ba phần độc nên không thể để cho Kiến Phong uống nữa” Dì Mẫn sắc mặt thay đổi: “Không xong rồi, đêm nay chính là lúc cậu ba uống thuốc.” “Vậy thì dì chạy nhanh gọi điện thoại thông báo cho họ. Từ hôm nay trở đi, Kiến Phong không cần uống thêm bất kỳ loại thuốc nào cho đến khi tôi có thông báo khác.” Bà cụ Anh trầm giọng nói.

“Dạ” Dì Mãn lên tiếng trả lời, lập tức bấm điện thoại gọi cho Ngô Đức Cường truyền đạt rõ ràng lại lời căn dặn của bà cụ.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, dì Mãn cung kính báo lại: “Thưa bà chủ, đều làm thỏa đáng rồi ạ” Bà cụ Anh vui mừng gật đầu: “Tốt lắm, hôm nay thật sự là một ngày vui mà.” Bà cụ chống thân mình đứng lên, vươn tay: “Nào, giúp tôi thắp cho ông cụ nén hương, để ông ấy cũng cảm nhận được sự vui vẻ đi.” “Vâng ạ.” Dì Mãn cười rộ lên, dìu bà cụ đi từng bước về hướng Phật đường.

Biệt thự Nam Uyển.

Hoäc Tuấn Tú trở về phòng, vừa mới tháo cà vạt xuống thì điện thoại di động đã lập tức vang lên.

Anh ta liếc nhìn số điện thoại lạ gọi đến rồi nhanh chóng cầm lên.

Bên kia điện thoại, giọng nói của người này đã bị biến đổi trầm thấp, khàn khàn: “Bà cụ vừa mới thông báo, từ hôm nay trở đi tất cả các loại thuốc mà cậu ba sử dụng sẽ dừng lại cho đến khi có thông báo mới.” Đôi mắt hoa đào dài và hẹp của Hoäc Tuấn Tú khẽ nheo lại.

Bà cụ đã cảm nhận được điều gì rồi sao? Bên trong đôi mắt dịu dàng của anh ta lóe lên tia hung ác, nham hiểm, trầm giọng nói: “Cứ như vậy đi, gần đây đừng có hành động hấp tấp. Sau khi uống thuốc một thời gian dài như vậy, tình hình của Kiến Phong đáng lẽ đã ổn định, không thể để lộ chuyện gì không đúng. Về phần Vân Hạo, lần này cậu ta đã hoàn toàn tự hại mình, về sau chắc chắn cậu ta cũng sẽ không còn cơ hội nào đâu.

“Chúc mừng, chúc mừng. Anh đã nhanh chóng giải quyết xong hai đối thủ, mà cậu hai thì lại không hề có thành tựu gì. Cậu cả, chẳng mấy chốc toàn bộ nhà họ Hoắc sẽ đều là của anh.” Giọng khàn khàn khen ngợi mà nói.

“Không, bây giờ còn chưa phải là lúc có thể lơ là được.” Hoắc Tuấn Tú mở mắt ra, trong đầu hiện lên khuôn mặt đầy vết mụn cùng với nụ cười ngốc nghếch kia: “Điều tra cẩn thận Ôn Thục Nhi, người phụ nữ đó thoạt nhìn trông đần độn như heo nhưng tôi luôn cảm thấy cô ta tuyệt đối không hề đơn giản.” “Chắc chắn rồi.” Người có giọng nói khàn khàn nhận được chỉ thị, nhanh chóng ngắt điện thoại.

Biệt thự Đông Uyển.

Xe lăn của Hoắc Kiến Phong vừa đi từ trong thang máy ra thì lập tức dừng lại.

“Cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn tới phòng làm việc xem lại chút giấy tờ.” Anh nhìn về phía Ôn Thục Nhi, đôi mắt ánh lên vẻ thản nhiên.

“Vâng.” Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đi được hai ba bước thì lo lắng quay đầu lại dặn dò: “Anh cũng đừng xem tới quá khuya nhé, ngủ sớm dậy sớm mới có thể có cơ thể khỏe mạnh được.” “Được.” Người đàn ông kiên nhân mà gật đầu.

Ngay lập tức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Thục Nhi hiện lên ý cười, hoạt bát đi vào phòng ngủ.

Sau khi cửa phòng đóng lại, khuôn mặt người đàn ông lại trầm xuống.

Ngô Đức Cường phụ giúp đẩy xe lăn, bước đi nhanh hơn.

Bên trong phòng làm việc.

Nhìn thấy cánh cửa đã đóng kín, giọng nói lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong mới vang lên: “Đang yên đang lành, vì sao đột nhiên bà nội lại thông báo dừng việc uống thuốc lại?” Ngô Đức Cường lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa. Dì Mãn gọi điện thoại đến, chỉ dặn dò một câu như vậy. Tôi đoán, có thể là có liên quan tới khoảng thời gian hai ngày mà bà cụ Anh ở trong miếu. Sau khi bà cụ trở về, tôi cảm giác thái độ của bà cụ hoàn toàn khác so với ngày trước, nhất là đối với cô ba.

Tình cảm giữa bà nội với cháu dâu vốn cũng không thể thân thiết như thế.” Hoäc Kiến Phong dựa vào xe lăn, lông mày có chút nhíu lại: “Đột nhiên ngừng thuốc như vậy, kiểu gì cũng sẽ khiến cho người hạ độc hoài nghi, đã nhân nhịn lâu như vậy, rút dây động rừng là không tốt. Anh đi điều tra xem rốt cuộc khi bà nội ở trong miếu đã có chuyện gì xảy? Đã từng gặp ai, đã nói về chuyện gì, đều phải thật rõ ràng, kỹ lưỡng.” “Vâng.” Ngô Đức Cường cung kính đáp lại, dừng một chút lại nói: “Cậu ba, mặc kệ nói như thế nào nhưng tôi cảm thấy chuyện này đối với cơ thể của cậu chính là một chuyện tốt.” Đáy mắt anh ta hiện lên đau lòng: “Mấy năm nay, cậu không ngừng uống thuốc, sau đó lại nhanh chóng nôn ra, tuy rằng độc tố không tích lũy nhiều ở trong cơ thể của cậu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể sạch hết một trăm phần trăm. Hơn nữa việc kích thích để nôn ra như vậy đối với dạ dày, thực quản, thậm chí là cả cổ họng cũng gây ra các mức độ tổn thương khác nhau. Từ đó, làm cho cậu đến tận bây giờ cũng chỉ có thể ăn những loại đồ ăn mềm, dễ tiêu hóa…” “Im ngay.” Hoäc Kiến Phong thấp giọng quát bảo ngừng lại, ngắt lời Ngô Đức Cường: “Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại nữa. Nếu mấy năm nay, không phải dựa vào việc duy trì như vậy thì tôi căn bản cũng không thể sống đến bây giờ.” “Vâng.” Ngô Đức Cường áy náy mà cúi đầu, âm thầm nắm chặt hai tay: ‘Đều là do tôi vô dụng. Tuy rằng tôi vẫn đang phái một người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người làm kia nhưng đối phương thật sự rất xảo quyệt, đã qua một thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thể tra ra rốt cuộc cô ta dùng cách nào để liên hệ với người chủ bí ẩn kia. Thực xin lỗi, cậu bal” “Không sao cả. Anh hãy tiếp tục phái người quan sát gắt gao, nếu là hồ ly thì sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra cái đuôi mà thôi.” Giọng điệu Hoắc Kiến Phong dịu đi: “Nhưng mà đột nhiên bà nội lại phá vỡ kế hoạch của bọn họ, khẳng định bọn họ sẽ nghĩ đến biện pháp khác để tiếp tục đối phó với tôi. Anh phải nâng mức cảnh giác lên cao nhất, ngàn vạn lần không được để cho người ta lại lợi dụng sơ hở.” Cơ thể Ngô Đức Cường đứng thẳng tắp, trịnh trọng nói: “Vâng, tôi đã hiểu.” Đến khi Hoắc Kiến Phong trở lại phòng ngủ thì đã là đêm khuya.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng, Ôn Thục Nhi đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Mái tóc đen nhánh của cô xõa tung trên đầu vai, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu lên chiếc áo ngủ màu da cam được làm từ sợi tổng hợp làm cho cả người cô đều tràn đầy sức sống, lại thêm phần ấm áp.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông đi vào, lập tức trên khuôn mặt Ôn Thục Nhi hiện lên một nụ cười rạng rỡ: ‘Kiến Phong, anh đã về rồi” “Ừm, tại sao cô còn chưa đi ngủ?” Hoắc Kiến Phong thản nhiên lên tiếng trả lời, sâu bên trong đôi mắt hiện lên một chút lo lắng không thể nhìn thấy.

Ôn Thục Nhi xoay người xuống giường, chỉ vào đồ vật gì đó ở trên bàn rồi nói: “Bởi vì mấy cái này đó! Lúc trước người làm mang lên, nói đó đều là quà tặng của bà nội.” Cô nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Những đồ mà bà nội tặng chắc chăn đều rất quý, tôi không biết nên đặt ở đâu cho an toàn cho nên tôi muốn hỏi anh một chút, bên trong nhà của chúng ta có két sắt không vậy?” Bộ dáng của cô có chút lén lút, cẩn thận lại không giấu được vui mừng.

Khóe miệng Hoắc Kiến Phong nhếch lên: “Cô đi theo tôi.” Anh di chuyển xe lăn, tiến vào phòng để quần áo ở bên trong phòng ngủ, rồi dừng lại ở trước cánh tủ của một cái tủ có một cái áo khoác bành tô.

Anh mở ra cánh tủ ra, di chuyển chiếc móc trên tường.

Cực rất nhỏ địa động tĩnh Sau khi một tiếng động rất nhỏ vang lên, tấm gỗ mặt sau của ngăn tủ nâng lên, lộ ra một cái két sắt màu bạc cực lớn.

Ôn Thục Nhi đi theo ở phía sau anh, đôi mắt trừng lớn, sáng lên: “Oa, thật lớn, thật đẹp. Kiến Phong, những đồ công nghệ cao trong nhà anh thật nhiều đấy.” Cô vui vẻ chạy chạy bước nhỏ ra ngoài, ôm mấy đồ vật đó vào lòng.

Nhìn vào cửa của két sắt vẫn còn đang đóng, cô ngẩn ra: ‘Kiến Phong, anh mau giúp tôi mở cửa ra đi!” Hoäc Kiến Phong nhìn cánh cửa kia, nhưng không hề di chuyển: “Tôi đọc mật mã cho cô, tự cô đi tới mở ra.” Ôn Thục Nhi nghi hoặc, trợn tròn mắt: “Anh tin tưởng tôi như vậy, không sợ sau này, tôi thừa dịp anh không ở đây rồi trộm mất đồ gì đó của anh sao?” “Nếu cô cảm thấy thích đồ vật gì ở bên trong thì cứ lấy đi, tự do mà lấy.” Hoắc Kiến Phong ngữ khí thản nhiên, con ngươi sâu như biển không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Ôn Thục Nhi hưng phấn mà muốn xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé, nhưng vì cả hai tay đều đang cầm đồ vật nên chỉ có thể ngây ngô cười hì hì: “Cả cái két sắt lớn như vậy chắc chắn sẽ có nhiều đồ tốt.” Hoặc Kiến Phong không tiếp lời của cô, chỉ thản nhiên nói: “960608.” Dãy số này, tại sao lại có chút quen thuộc nhỉ? Ôn Thục Nhi suy nghĩ nhưng cũng không nhớ được cái gì, nên đơn giản trực tiếp ôm mấy đồ vật đó đi tới mở cửa.

“9…6…0…

Cô vừa mở cửa, vừa cố găng nhớ kỹ dãy số, nhưng lại liên tục thất bại mấy lần, cửa của két sắt vẫn y nguyên như cũ, không chút thay đổi.

“Ơ, tại sao tôi vẫn không mở được?” Ôn Thục Nhi để mấy đồ vật đó lên trên ngăn tủ bên cạnh, lo lắng mà lau đi chút mồ hôi trên đầu, nhập lại một lần nữa: “960…

Không đúng, là 906? Vẫn là…” Hoắc Kiến Phong bất đắc dĩ mà lắc đầu, di chuyển xe lăn tới, ngón tay thon dài thuần thục nhập vào các con số: “960608.” Theo lời anh nói lần lượt ấn xuống, cửa két sắt “cạch” một tiếng rồi mở ra.

Ôn Thục Nhi sợ tới mức lùi lại mấy bước, cười nhạt gãi đầu: “Không thể trách tôi được, là nó nhận biết được chủ nhân.” Hoắc Kiến Phong không nói gì, di chuyển xe lăn lui về phía sau.

Đôi mắt Ôn Thục Nhi tràn đầy mong chờ nhìn cánh cửa mở ra, nhưng ngay sau khi nhìn thấy những đồ vật ở bên trong, cô trực tiếp sửng sốt.

Két cao, rất sâu, nhưng bên trong lại trống rỗng, chỉ có duy nhất một cái hộp đặt trên cái bệ cao tới nửa người.

Kích thước của hộp giày lớn nhỏ, màu sắc đã cũ, rõ ràng là đã một vài năm tuổi.

Ôn Thục Nhi chỉ vào cái hộp, tò mò mà quay đầu hỏi Hoắc Kiến Phong: “Đây là bảo bối gì vậy?” “Cô có thể tự xem.” Giọng điệu lạnh nhạt, không như bình thường.

Ánh sáng trong mắt Ôn Thục Nhi lóe lên, †ò mò mà vươn tay.

Nhưng đến khi gần chạm tới cái hộp thì bỗng nhiên cô lại dừng lại.

Trên chiếc hộp, có hé ra một góc của một tấm ảnh, trong ảnh là hình ảnh một mái tóc dài, đôi mắt to. Tuy ảnh đã bị ố vàng và mờ đi, nhưng chắc chăn đó là ảnh chụp của một cô gái.

Cô đứng quay lưng về phía Hoắc Kiến Phong, đôi mắt tối sầm, rụt tay về, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Quên đi, chắc chắn ở bên trong là bảo bối gì đó của anh, tôi sẽ không xem đâu!” Cô nghiêng người cầm lấy mấy đồ vật được tăng lần này, để vào bên trong két sắt.

Mỗi một lần, ánh mắt của cô cũng không nhịn được liếc qua cái hộp đã cũ đó.

Đặt ở nơi đây liệu có phải là nỗi đau thầm kín của anh hay không? Hay đó chính là liều thuốc tỉnh thần? Sau khi đặt xong mấy đồ vật đó, Ôn Thục Nhi vui sướng phủi tay: “Mọi việc đã xong Cô đóng cửa két sắt lại, phụ giúp Hoắc Kiến Phong đi ra ngoài, vừa đi vừa sợ hãi nói: “Kiến Phong, anh có biết vì sao đột nhiên bà nội lại đối xử tốt với tôi như vậy sao không? Cho tới bây giờ, tôi chưa từng được hưởng qua đãi ngộ như vậy nên có chút sợ hãi.” “Sợ hãi?” Hoắc Kiến Phong hơi giật mình: “Ở trong cái nhà này, mỗi người đều muốn được bà nội ưu ái, vì sao cô lại thấy sợ hãi?” “Đương nhiên phải sợ chứ!” Vẻ mặt Ôn Thục Nhi đầy lo lắng, đôi lông mày thanh tú có chút nhíu lại: “Anh không biết đâu, ở trong thôn chúng tôi, khi sắp tới năm mới mọi người sẽ nuôi lợn. Họ sẽ đi đến chuồng lợn rồi chọn ra một con lợn, sau đó đặc biệt chăm nom. Cho nó ăn rất nhiều những thức ăn nó thích, nếu một con lợn khác tranh của nó còn có thể bị đánh, bị đuổi đi. Dù sao, cũng chỉ có duy nhất con lợn được chọn đó có thể ăn những loại rau tốt nhất, hưởng đãi ngộ cao nhất. Nhưng mà, căn bản con lợn đó lại không hề biết, toàn bộ sự nuôi nấng và chăm sóc tỉ mỉ của người chủ chỉ là vì để đến khi thịt nó, sẽ có càng nhiều thịt càng tốt.” Tiếng nói của cô thì thầm, ngập ngừng nói: “Tôi sợ chính mình cũng là con lợn kia…” “Khụ khụ…” Hoắc Kiến Phong ấn ấn ngực, cố nhẫn nhịn mà ho hai tiếng.

Lần đầu tiên nghe được có người nói chính mình là heo, lại còn nói rất rõ ràng, sáng suốt, không hề lăn tăn.

Ôn Thục Nhi nhanh chóng cúi xuống vỗ người cho anh ta thuận khí: “Kiến Phong, anh làm sao vậy? Có phải thân thể lại không thoải mái hay không?” Hoäc Kiến Phong ngừng ho khan, âm thanh khàn và nhỏ: “Tôi không sao” “Không có việc gì tại sao lại ho khan được?” Ôn Thục Nhi lo lắng cau mày “Nếu không, tôi lại….bắt mạch cho anh? Châm vài châm nhé?” Hoắc Lê Đình xua xua tay, vội vàng nói: “Không cần” Anh dừng một chút, thở chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi không cho cô nhắc đến chó, cô bắt đầu đổi thành lợn sao?” Ôn Thục Nhi bị ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua, ngượng ngùng cười cười làm lành nói: “Thật xin lỗi! Tôi là người thô tục, từ nhỏ đã sống ở nông thôn, trong trí nhớ cũng chỉ có những chuyện liên quan đến thôn quê.

Anh đừng tức giận, tôi sẽ cố gắng kiểm soát những gì mình nói, nói cái gì, có thể nói hay không, đều sẽ hỏi anh trước, được không?” Cô ngồi xuống, dựa vào tay vịn của xe lăn, đáng thương ngước nhìn anh.